Vẻ đẹp ngày đông
Đông về, yêu từ những vẻ đẹp bình dị nơi ngôi nhà nhỏ của mình. Là khóm chuối nơi góc vườn vẫn thắp lên màu hoa đỏ tươi. Là giàn bí trên sân nhà lúc lỉu từng quả căng tròn, phơn phớt phấn trắng trông đến ngộ. Là những chú gà con tựa những cuộn len vàng đang lăng xăng theo mẹ kiếm mồi quanh gốc rơm. Nhưng yêu nhất vẫn là bếp nhà ngày đông. Căn bếp, mẹ vẫn giữ thói quen chụm củi, vun trấu cho ấm mỗi sớm đông thức dậy. Được ngồi bên mẹ, bên bếp lửa ngày đông, thật chẳng còn gì ấm áp, hạnh phúc cho bằng!
Đông về, tôi lại thường men theo bờ ký ức để đánh thức bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chân đất đầu trần. Lạnh là thế, nhưng lũ trẻ quê tôi ngày ấy vẫn rong ruổi khắp đồng làng ngõ xóm để được vui với những niềm vui bất tận thường ngày. Một nắm cỏ gà để chơi chọi, một khoanh đất sét để chơi pháo đất, hay một túi đá sỏi để chơi ô ăn quan,… cũng đủ cho chúng tôi mải mê cả buổi bên nhau chẳng còn biết lạnh là gì. Và cả lũ sẽ còn vui hơn với món bắp nướng, khoai nướng ngày đông hôi hổi nóng, thoảng thơm cả mùi rơm rạ.
Ngày đông, đẹp nhất có lẽ là những hôm trời hửng nắng. Chút nắng hanh vàng cuối năm như thức quả ngọt trái mùa khiến ai dường như cũng mong đợi. Một ngày đông có nắng, bầu trời như cao rộng hơn, lòng người cũng thêm niềm hứng khởi, tin yêu và hy vọng. Nhớ những ngày như thế, cả nhà tôi lại thường rộn lên với bao việc không tên. Mẹ kiểu gì cũng mang bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà ra phơi. Bố thì loay hoay lo gia cố lại giàn bầu bí. Còn anh em tôi thể nào cũng mỏi tay với đám cỏ vườn phải dọn… Ai cũng luôn tay với những ngày đông có nắng. Mệt vậy mà thấy hào hứng, thanh thoát trong người!
Những ngày đông, bước chân tới đâu, ta cũng dễ đắm mắt, động lòng với vẻ đẹp cỏ hoa đặc trưng của mùa. Là triền đồi trắng muốt bông lau, bờ đê phơn phớt tím bông cỏ may dễ khơi gợi những lưu luyến, nhớ thương xa xăm thuở nào. Cánh đồng hoa cúc, hoa cánh bướm với đủ sắc màu tinh khôi, lãng mạn khiến lòng ta chẳng còn cảm giác ủ ê, trầm mặc của ngày đông. Những đóa dã quỳ, hướng dương vàng tươi rực rỡ lại như thắp lửa trong lòng mỗi người thêm nghị lực, niềm tin hướng về những điều tốt đẹp. Trước những hương sắc ngày đông, ta biết đến bao vẻ đẹp thầm lặng mà mãnh liệt vô cùng.

Đi trên những cung đường mùa đông, hẳn ai cũng sẽ có những phút xao lòng, hay ngẫm ngợi, suy tư. Hàng cây trút lá bên đường cho ta nhận ra quy luật của tạo hóa để ta biết nâng niu sự sống, biết sống vui mỗi ngày. Vẻ vắng lặng của con đường mùa đông như níu bước chân ta chậm lại, ta được sống chậm với từng khoảnh khắc, cảm nhận được sự an lành trong từng hơi thở, nhịp đập của trái tim mình. Và chính cái lạnh hun hút của con đường ngày đông càng khiến ta tìm về với những hơi ấm yêu thương, biết quý trọng nghĩa tình cuộc sống… Những vẻ đẹp tâm hồn ấy ta dễ gì có được trước một không gian xô bồ, náo nhiệt!
Đông không mang vẻ đẹp tươi mới, rạo rực như xuân, như hạ; cũng chẳng đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng như thu. Đông mang vẻ đẹp thâm trầm, sâu lắng - vẻ đẹp hướng nội dễ khơi gợi trong lòng người những tỉnh thức về lẽ sống và giá trị nhân văn.
An Viên


Hà Nội ba mươi sáu phố phường. Nói là lớn thì đi một ngày có khi đã nhẵn những địa điểm nổi bật, mà nói bé thì vỏn vẹn gần ba mươi năm ký ức thôi mà có người lần hoài chưa hết…
Trong thơ Xuân Diệu có câu: “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, có lẽ ông cũng thầm ngụ ý rằng, tháng Giêng đẹp như một nàng thiếu nữ. Có người yêu tháng Giêng qua những nhành lộc biếc, khi nắng ấm trở về óng ánh búp non tơ.
Trong cái rét lạnh giá của mùa đông còn vương vấn lại, ta gặp những hạt mưa bé nhỏ gieo vào lòng mùa xuân mà thổn thức, bâng khuâng. Người ta gọi đó là mưa phùn hay lấy mùa mà đặt tên cho nó là mưa xuân.
Tháng Chạp - cái tên dường như gói gọn cả một miền thương nhớ. Đối với người Việt Nam, đặc biệt là những người sinh ra ở miền Trung đầy nắng gió, tháng Chạp mang theo biết bao ký ức, kỷ niệm và những cảm xúc khó tả.
Phải chăng từ truyện ngắn nổi tiếng “Mùa hoa cải bên sông” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều được viết cách đây gần 30 năm, sau đó được dựng thành phim truyền hình “Lời nguyền của dòng sông” do Khải Hưng làm đạo diễn mà từ đó mùa hoa cải ven sông Hồng đã như một mùa hẹn hò, mùa tình yêu, mùa của thương nhớ phố Hà Nội.
Ký ức tuổi thơ thường là những mảnh ghép giản dị nhưng đầy ắp cảm xúc, những hương vị quen thuộc mà mỗi lần nhớ lại, lòng người lại bâng khuâng khó tả. Trong vô vàn những kỷ niệm ấy, có một thứ không thể không nhắc đến, đó chính là ang mỡ lợn - món ăn mà dù qua bao nhiêu năm tháng, vẫn mãi đọng lại trong tâm hồn mỗi người.
0