Vẻ đẹp ngày đông
Đông về, yêu từ những vẻ đẹp bình dị nơi ngôi nhà nhỏ của mình. Là khóm chuối nơi góc vườn vẫn thắp lên màu hoa đỏ tươi. Là giàn bí trên sân nhà lúc lỉu từng quả căng tròn, phơn phớt phấn trắng trông đến ngộ. Là những chú gà con tựa những cuộn len vàng đang lăng xăng theo mẹ kiếm mồi quanh gốc rơm. Nhưng yêu nhất vẫn là bếp nhà ngày đông. Căn bếp, mẹ vẫn giữ thói quen chụm củi, vun trấu cho ấm mỗi sớm đông thức dậy. Được ngồi bên mẹ, bên bếp lửa ngày đông, thật chẳng còn gì ấm áp, hạnh phúc cho bằng!
Đông về, tôi lại thường men theo bờ ký ức để đánh thức bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chân đất đầu trần. Lạnh là thế, nhưng lũ trẻ quê tôi ngày ấy vẫn rong ruổi khắp đồng làng ngõ xóm để được vui với những niềm vui bất tận thường ngày. Một nắm cỏ gà để chơi chọi, một khoanh đất sét để chơi pháo đất, hay một túi đá sỏi để chơi ô ăn quan,… cũng đủ cho chúng tôi mải mê cả buổi bên nhau chẳng còn biết lạnh là gì. Và cả lũ sẽ còn vui hơn với món bắp nướng, khoai nướng ngày đông hôi hổi nóng, thoảng thơm cả mùi rơm rạ.
Ngày đông, đẹp nhất có lẽ là những hôm trời hửng nắng. Chút nắng hanh vàng cuối năm như thức quả ngọt trái mùa khiến ai dường như cũng mong đợi. Một ngày đông có nắng, bầu trời như cao rộng hơn, lòng người cũng thêm niềm hứng khởi, tin yêu và hy vọng. Nhớ những ngày như thế, cả nhà tôi lại thường rộn lên với bao việc không tên. Mẹ kiểu gì cũng mang bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà ra phơi. Bố thì loay hoay lo gia cố lại giàn bầu bí. Còn anh em tôi thể nào cũng mỏi tay với đám cỏ vườn phải dọn… Ai cũng luôn tay với những ngày đông có nắng. Mệt vậy mà thấy hào hứng, thanh thoát trong người!
Những ngày đông, bước chân tới đâu, ta cũng dễ đắm mắt, động lòng với vẻ đẹp cỏ hoa đặc trưng của mùa. Là triền đồi trắng muốt bông lau, bờ đê phơn phớt tím bông cỏ may dễ khơi gợi những lưu luyến, nhớ thương xa xăm thuở nào. Cánh đồng hoa cúc, hoa cánh bướm với đủ sắc màu tinh khôi, lãng mạn khiến lòng ta chẳng còn cảm giác ủ ê, trầm mặc của ngày đông. Những đóa dã quỳ, hướng dương vàng tươi rực rỡ lại như thắp lửa trong lòng mỗi người thêm nghị lực, niềm tin hướng về những điều tốt đẹp. Trước những hương sắc ngày đông, ta biết đến bao vẻ đẹp thầm lặng mà mãnh liệt vô cùng.
Đi trên những cung đường mùa đông, hẳn ai cũng sẽ có những phút xao lòng, hay ngẫm ngợi, suy tư. Hàng cây trút lá bên đường cho ta nhận ra quy luật của tạo hóa để ta biết nâng niu sự sống, biết sống vui mỗi ngày. Vẻ vắng lặng của con đường mùa đông như níu bước chân ta chậm lại, ta được sống chậm với từng khoảnh khắc, cảm nhận được sự an lành trong từng hơi thở, nhịp đập của trái tim mình. Và chính cái lạnh hun hút của con đường ngày đông càng khiến ta tìm về với những hơi ấm yêu thương, biết quý trọng nghĩa tình cuộc sống… Những vẻ đẹp tâm hồn ấy ta dễ gì có được trước một không gian xô bồ, náo nhiệt!
Đông không mang vẻ đẹp tươi mới, rạo rực như xuân, như hạ; cũng chẳng đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng như thu. Đông mang vẻ đẹp thâm trầm, sâu lắng - vẻ đẹp hướng nội dễ khơi gợi trong lòng người những tỉnh thức về lẽ sống và giá trị nhân văn.
An Viên
Theo dòng hồi ức về một thời xưa cũ, tìm về vùng ánh sáng của những chiếc đèn dầu một thuở đã gắn liền cùng nếp sống sinh hoạt và văn hóa của bà con. Điện xưa rất yếu, ban ngày gần như không có điện, ngoài đường rất tối, không sáng như ngày nay, trong nhà lúc nào cũng phải có chiếc đèn dầu.
Với khán giả của Hà Nội thập niên 90 của thế kỷ trước và đầu những năm 2000, Tuyết Nhung là cái tên không hề xa lạ. Trong ký ức của nhà báo Vũ Thị Tuyết Nhung đồng thời là một chuyên gia trong lĩnh vực ẩm thực, căn bếp của gia đình khi bà con nhỏ ngoài một bóng đèn dây tóc leo lét chỉ đủ soi sáng để gia đình dọn mâm bát, còn lại không có bất cứ đồ dùng nào chạy bằng điện.
Nếu bạn đã thấy hơi lạnh tràn về trên phố mỗi sớm mai, đã thấy cuốn lịch trên tường mỏng dần đi theo ngày tháng... thì cho dù có bận rộn để hoàn thành kế hoạch của năm, cho dù có đang mải miết chinh chiến vì áo vì cơm, cũng có đôi lần lòng chùng xuống. Vì ngoài kia, tháng 12 đã về, đã lấp ló đâu đó, trên vệt nắng vàng nhạt đầu ngày, trong cơn gió se se mỗi sáng, trong những đêm lành lạnh một mình.
Đầu đông, những cây phượng bắt đầu trút lá. Trên vòm cây lá vẫn xanh đó mà dưới gốc cây xác lá đã trải vàng một đoạn đường. Một cơn gió nhẹ lay. Lòng người cũng say say với những chiếc lá phượng bay bay trong gió, vương vào mái tóc, vương trên vai áo. Vậy là cũng sắp hết một năm!
Chớm đông, ấy là khi những ngày cuối cùng của tháng 10 dần đi qua và tháng 11 bắt đầu kéo về. Ta chẳng còn mấy khi có dịp được ngắm bầu trời trong vắt với ánh nắng vàng ruộm trải dài mênh mang mỗi buổi chiều tà mà thay vào đó là một màu trời xám xịt với những cơn mưa phùn lê thê ướt rượt.
Thời bao cấp đi đã qua hơn 40 năm nhưng với nhiều người, những hình ảnh về dòng người chen chúc xếp hàng chờ mua thực phẩm với tờ tem phiếu trên tay thật khó quên. Trong những năm tháng ấy, cơm độn - một món ăn giản dị nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc và kỷ niệm của người Hà Nội xưa - luôn khiến ta bồi hồi nhớ về những năm tháng khó khăn nhưng cũng đầy tình thương yêu.
0