Vũ điệu của gió

Bạn hãy ngắm điệu nhảy của gió và những phiến lá vàng trên cành cây khi bắt đầu rụng xuống. Chúng say sưa trong vũ điệu Slow trong sáng, duyên dáng và nhịp nhàng. Gió cuốn lá liệng tròn, liệng tròn rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Đó là vũ điệu đẹp và quyến rũ, làm cho ta không tưởng tượng đó là giây phút chia lìa đau thương giữa lá và cây mà ta lại liên tưởng đến sự kết thúc và khởi đầu cho một hành trình mới, hành trình của vũ điệu Samba.

Tôi đã từng nằm trong vườn lộng gió, từng ngồi bên rừng phi lao gần bãi biển khi chiều buông, lặng nghe gió hát. Tiếng gió có âm vực thẳm sâu của đất trời, có vũ điệu hoang đàng trong những cánh rừng đại ngàn, làm tôi ngẫm nghĩ và tưởng tượng rất nhiều về gió. Hôm nay, tôi lại gặp ‘Vũ điệu của gió’ của tác giả Hà Kim Quy.

Gió có những lúc như một chàng trai trẻ trung, vui tính, cũng có lúc hiền lành như một bà mẹ dịu dàng. Nhưng trong chốc lát gió lại là hung thần nghiệt ngã, có lúc gió là gã lãng du lang thang khắp núi đồi, gió lượn trong thung sâu, gió luồn qua các ngóc ngách trên từng con phố. Đâu đâu gió cũng góp mặt.

Bạn đã từng ngắm điệu nhảy của gió và những phiến lá vàng trên cành cây khi bắt đầu rụng xuống? Chúng say sưa trong vũ điệu Slow trong sáng, duyên dáng và nhịp nhàng. Gió cuốn lá liệng tròn, liệng tròn rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Đó là vũ điệu đẹp và quyến rũ, làm cho ta không tưởng tượng đó là giây phút chia lìa đau thương giữa lá và cây mà ta lại liên tưởng đến sự kết thúc và khởi đầu cho một hành trình mới, hành trình của vũ điệu Samba. Gió tiếp tục chơi trò đuổi bắt với những phiến lá vàng rụng bên đường với những tiết tấu sống động, hào hứng, cuốn chúng chạy theo, xoáy tròn thành một vòng tròn đẹp lạ. Có khi, nó còn đùa nghịch với cát bụi, gom bụi cuộn tròn lại rồi tung lên như một túm khói giữa con đường đất quê khô cháy. Gió mang màu vàng của lá và màu trắng bạc của cát bụi.

Gió lang thang trên những tán cây bàng, ngủ nhờ trên cành cây, khi tỉnh dậy cũng vươn vai làm rung động những chiếc lá xanh và ném những quả bàng màu vàng xuống đất. Gió hát và say sưa vũ điệu Quickstep cùng bãi phi lao bên bờ sóng, vi vút điệu hoan ca sống động, náo nhiệt và lấp lánh, các cành cây cũng uốn mình theo gió mà đung đưa, lắc lư, mà hòa âm theo điệu đàn gió bất tận.

Gió trầm mình trong sóng biển cất vang những bản tình ca khi nhẹ nhàng, khi ve vuốt, vỗ về, mơn trớn bờ cát dịu êm, lúc đùa nghịch tung tăng điệu Tango cùng sóng biển rồi cuộn tròn, tung mình trùm hụp nô giỡn với những người đi tắm. Gió lặng lẽ giúp sức cho những cánh buồm vượt trùng khơi ung dung trên đại dương bao la. Có những lúc gió nổi cơn thịnh nộ cuồng phong tàn phá hết tất thảy những nơi nó đi qua làm tan hoang bao ruộng vườn, nhà cửa. Kinh sợ hơn, nó còn cuốn theo nhà xưởng, cây cối, nhấn chìm tàu bè như để trả thù. Hung hãn là thế, tàn bạo, khốc liệt là thế nhưng sau tất cả, gió lại hiền lành như một thiên thần vô hình. Gió núp trên cành cây ngọc lan, trên đóa hồng tinh khôi, đùa giỡn với lá cây, với chim muông rồi hào phóng vốc ném hương hoa bay khắp bốn phương trời.

Gió tung tăng trên các sườn đồi, trên các rừng hồi, rừng quế cuốn các mùi hương thả khắp bản làng, sông suối. Có những lúc, gió hiền lành, ngoan ngoãn như một đứa trẻ tập bơi ngửa trên sông, nằm thả mình lim dim mắt nhìn trời xanh, bồng bềnh mây trắng mà thư giãn trên những con sóng nhỏ lăn tăn, lấp lánh vẩy bạc vô bờ.

Gió mùa xuân nhẹ nhàng phơi phới trên những cánh đồng mênh mang. Gió chơi trò đuổi nhau với lúa làm thành những gợn sóng xanh chạy tới chân trời. Gió nhảy nhót đùa vui với mưa xuân ấm áp, gõ cửa gọi mời những lộc non, chồi biếc ngủ đông trong những cành cây bật mình thức giấc, xòe tay đón nắng xuân sang.Gió mơn man những cánh đào phai, mai vàng, hát khúc ca xuân về dịu dàng.

Những mùa hè nóng nực, đứa con nít ham chơi thích đầu trần chân đất bêu nắng dính chuồn chuồn, bắt ve bên giậu nhà hàng xóm.Thèm lắm cơn gió mùa hè mát rượi. Đôi khi là gió được tạo từ tình yêu thương của bà, của mẹ, từ những chiếc mo cau ru giấc ngủ trong lành hương quê trên chiếc chõng tre yên bình. Mùa hè, gió là nhạc sỹ tài ba hòa âm, phối khí những bản nhạc sáo diều du dương. Trên thinh không thênh thang, những nốt nhạc vút cao nối ước mơ, khát vọng ngàn đời của con người với thiên nhiên kỳ vĩ.

Những ngày nắng ta muốn về với biển, muốn đứng một mình trước biển dang tay đón gió, muốn hít căng cả lồng ngực mùi gió biển mặn mòi, thoáng đãng mà tận hưởng, thư giãn sau bao ngày căng thẳng, vất vả, lo toan. Gió biển như làm dịu đi tất thảy, ru những nỗi cô đơn trong khoảnh khắc đời người. Gió có lúc như người bạn xa lạ, có lúc lại như tâm tình tri kỷ. Sau mỗi kỳ nghỉ, dường như gió biển massage làm gương mặt con người thư giãn hơn, phẳng phiu hơn.

Dịu dàng là những vũ điệu Viennes Walt của gió mùa thu, mơn man trên những tháp cây chiều nắng nhẹ. Mùa thu làm cho tâm hồn ta thanh thản, nhẹ nhàng hơn, bởi vậy đã có bao nhiêu bài thơ, nhạc phẩm hay về mùa thu như Hà Nội mùa thu, Hoa sữa....Tình yêu trong tiết thu cũng lãng mạn, dịu dàng hơn, người ta dễ tha thứ, bao dung. Mỗi ngày mùa thu tới lớp, gió tinh nghịch đùa trêu đủ làm tà áo dài ai thướt tha. Chỉ se se lạnh, gió đủ làm ta nhớ thương về một ngày xưa cũ, về mùa thu năm nào.

Mùa đông lạnh giá, gió thốc trên mái nhà, luồn qua những tấm cửa cong vênh, những khe cửa tạm làm giấc ngủ chẳng tròn, con người tê tái rét mà mơ về vòng tay ấm áp. Trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, gió làm bạn với con người, với vạn vật, với đầy đủ cả hỉ, nộ, ái, ố. Thử một ngày nào đó, không có gió, lòng chắc buồn và nhớ lắm./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?