Vừa đủ bình yên

Những chiều mưa nhưng lòng người vẫn khô ráo, không còn đau đáu những nỗi ướt xưa... Tôi vẫn luôn tự hỏi cần bao nhiêu hạnh phúc thì con người cảm thấy bình yên?

Cớ sao cùng một hoàn cảnh mà có người bình thản còn có người kêu gào than khóc. Cũng có những người rất dễ hạnh phúc với những điều tưởng chừng nhỏ nhặt.

Như chiều nay ta không còn ôm chặt bóng hình ai đó vào lòng. Không còn dằn vặt bởi những sai lầm trong quá khứ. Phải chăng bình yên là thứ không được tính bằng ít hay nhiều mà bằng những điều mình có thể chấp nhận.

Chấp nhận tha thứ, chấp nhận lãng quên, chấp nhận những gì chưa như ý. Có khi ta phải thỏa hiệp giữa lý trí và trái tim, bớt tìm nguyên nhân một chút, bớt tự trách mình hay trách người một chút. Chỉ thế thôi, hạnh phúc tròn đầy!

Nếu một ngày chúng ta chưa cảm thấy bình yên, đó có thể là do ta ôm chặt phiền muộn vào lòng như thể lo sợ nếu như không giữ nó thì người khác sẽ mang ra giễu cợt. Chúng ta lo lắng, đau đáu, chúng ta chọc vào, khoét thành những hố sâu.

Ảnh minh hoạ: Internet.

Thật ra nỗi đau hay niềm vui, là tùy theo thứ mà ta quan tâm hay đặt nặng. Tôi từng đọc một câu ngạn ngữ "nỗi buồn sẽ bay đi trên đôi cánh thời gian", vậy nên, thay vì dành cả diện tích của trái tim để chất chứa nỗi buồn, ta cứ xem cuộc sống này như một vở tuồng. Có hỷ nộ ái ố, có buồn vui sướng khổ, khi tấm màn nhung khép lại, người nghệ sĩ đã quay về cuộc sống đời thường, ta là khán giả lại đang cười khóc vì ai?

Ngày xưa Trịnh Công Sơn viết: "Trong những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau", vậy nên ta và bản thân cũng tha thứ cho nhau nhỉ?

Tha thứ cho những nát nhàu cảm xúc, đã có lúc nhấn chìm ta xuống đáy vực sâu. Tha thứ cho những đêm thâu trăn trở giấc mơ đời, và cho những chơi vơi tuổi trẻ. Sai lầm không có nghĩa là đóng đinh mọi thứ tại thời điểm đó. Mà nó là một đòn bẩy để ta trưởng thành hơn.

Tôi đã từng dằn vặt rất nhiều bởi những nông nổi của mình nhưng rồi tôi ngày càng mệt mỏi còn kết quả cũng không thay đổi được gì. Thì thôi, tha thứ hết đi rồi bắt đầu lại, ta không yêu bản thân mình thì còn ai? Còn ai có thể nuôi dưỡng thay ta những hạt mầm bình yên nằm riêng trong tâm hồn mỗi con người.

Ảnh minh hoạ: Người đưa tin.

Có thể những ngày qua tôi và bạn đều khiếm khuyết nụ cười. Có thể tôi và bạn là những người không hoàn hảo. Có thể ta đã làm đau lòng một ai đó hoặc cũng có thể ai đó đã bỏ rơi ta. Tất cả những việc đó là các lát cắt khác nhau của cuộc sống mà thôi.

Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, chúng ta không thể giỏi tất cả mọi lĩnh vực, hoặc chúng ta không thể không có những sai sót và khuyết điểm. Vậy nên, đã sai thì sửa, đã không giỏi thì học hỏi thêm, người đi rồi do đã hết duyên, mọi muộn phiền xin gửi theo mây trời rong chơi phiêu lãng.

Hãy sống những tháng ngày nhẹ nhàng, một bông hoa nở cũng cảm thấy vui, một nụ cười của đấng sinh thành cũng mang lại sự ấm áp. Hoặc như những chiều mưa dòng người vội vã, được về đến nhà vào bếp chuẩn bị một bữa cơm nóng thơm ngon.

Bình yên là bao lớn, bao lâu? Tôi nghĩ bình yên là chỉ khi cảm thấy vừa đủ. Vừa đủ buồn để vui, vừa đủ sóng gió để bình thản, vừa đủ nông nổi để trưởng thành và vừa đủ mệt nhoài để vun vén bình yên.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người xa Thủ đô, Hà Nội là những hàng cây xanh mát hai bên đường, những sạp báo, những bác xích lô ngồi đợi khách. Và nỗi nhớ Hà Nội đọng lại trong một ly trà ấm nóng, phảng phất khói bay trong một chiều hoàng hôn.

Có một loại lá, khi được chế biến thành món ăn, lúc ban đầu, ta cảm nhận vị đắng nhẹ, nhưng càng nhai kĩ càng thấy vị ngọt bùi của lá. Không biết đó có phải là một sự hồi đáp thử thách lòng người của một loài cây, hay lá muốn gửi gắm một thông điệp: Có đắng cay mới thấy ngọt bùi?

Sáng hè thành phố, người đầy mồ hôi và bẹp dí xuống giường. Có người cố ngủ nướng cũng chẳng xong. Cái nóng hầm hập xuyên qua lớp tường dày, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể.

Có một cô gái đến Hà Nội hai lần nhưng lần nào cũng vội. Vội đến nỗi chưa kịp đi cho hết chiều dài niềm thương thì đã phải chia tay. Nhưng chính trong sự vội vã đó cô nhận ra những chân tình, lại như khơi lên trong cô một nỗi mong ước...

Mưa đã tạnh từ lâu, ngọn nến thơm trên bàn chuyển động khẽ khàng theo từng luồng khí mơn man trong căn phòng mở toang ô cửa.

Có một cô gái từng mua một cuốn sách với tựa đề “Mình phải sống như biển rộng sông dài”. Nội dung trong sách đã nằm lại đâu đó trong góc khuất của ký ức, chỉ có tiêu đề cứ khiến cô phải suy nghĩ mãi bởi lẽ, người với người, quả thực tồn tại như những dòng chảy giao nhau.