Vừa đủ bình yên
Cớ sao cùng một hoàn cảnh mà có người bình thản còn có người kêu gào than khóc. Cũng có những người rất dễ hạnh phúc với những điều tưởng chừng nhỏ nhặt.
Như chiều nay ta không còn ôm chặt bóng hình ai đó vào lòng. Không còn dằn vặt bởi những sai lầm trong quá khứ. Phải chăng bình yên là thứ không được tính bằng ít hay nhiều mà bằng những điều mình có thể chấp nhận.
Chấp nhận tha thứ, chấp nhận lãng quên, chấp nhận những gì chưa như ý. Có khi ta phải thỏa hiệp giữa lý trí và trái tim, bớt tìm nguyên nhân một chút, bớt tự trách mình hay trách người một chút. Chỉ thế thôi, hạnh phúc tròn đầy!
Nếu một ngày chúng ta chưa cảm thấy bình yên, đó có thể là do ta ôm chặt phiền muộn vào lòng như thể lo sợ nếu như không giữ nó thì người khác sẽ mang ra giễu cợt. Chúng ta lo lắng, đau đáu, chúng ta chọc vào, khoét thành những hố sâu.
Thật ra nỗi đau hay niềm vui, là tùy theo thứ mà ta quan tâm hay đặt nặng. Tôi từng đọc một câu ngạn ngữ "nỗi buồn sẽ bay đi trên đôi cánh thời gian", vậy nên, thay vì dành cả diện tích của trái tim để chất chứa nỗi buồn, ta cứ xem cuộc sống này như một vở tuồng. Có hỷ nộ ái ố, có buồn vui sướng khổ, khi tấm màn nhung khép lại, người nghệ sĩ đã quay về cuộc sống đời thường, ta là khán giả lại đang cười khóc vì ai?
Ngày xưa Trịnh Công Sơn viết: "Trong những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau", vậy nên ta và bản thân cũng tha thứ cho nhau nhỉ?
Tha thứ cho những nát nhàu cảm xúc, đã có lúc nhấn chìm ta xuống đáy vực sâu. Tha thứ cho những đêm thâu trăn trở giấc mơ đời, và cho những chơi vơi tuổi trẻ. Sai lầm không có nghĩa là đóng đinh mọi thứ tại thời điểm đó. Mà nó là một đòn bẩy để ta trưởng thành hơn.
Tôi đã từng dằn vặt rất nhiều bởi những nông nổi của mình nhưng rồi tôi ngày càng mệt mỏi còn kết quả cũng không thay đổi được gì. Thì thôi, tha thứ hết đi rồi bắt đầu lại, ta không yêu bản thân mình thì còn ai? Còn ai có thể nuôi dưỡng thay ta những hạt mầm bình yên nằm riêng trong tâm hồn mỗi con người.
Có thể những ngày qua tôi và bạn đều khiếm khuyết nụ cười. Có thể tôi và bạn là những người không hoàn hảo. Có thể ta đã làm đau lòng một ai đó hoặc cũng có thể ai đó đã bỏ rơi ta. Tất cả những việc đó là các lát cắt khác nhau của cuộc sống mà thôi.
Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, chúng ta không thể giỏi tất cả mọi lĩnh vực, hoặc chúng ta không thể không có những sai sót và khuyết điểm. Vậy nên, đã sai thì sửa, đã không giỏi thì học hỏi thêm, người đi rồi do đã hết duyên, mọi muộn phiền xin gửi theo mây trời rong chơi phiêu lãng.
Hãy sống những tháng ngày nhẹ nhàng, một bông hoa nở cũng cảm thấy vui, một nụ cười của đấng sinh thành cũng mang lại sự ấm áp. Hoặc như những chiều mưa dòng người vội vã, được về đến nhà vào bếp chuẩn bị một bữa cơm nóng thơm ngon.
Bình yên là bao lớn, bao lâu? Tôi nghĩ bình yên là chỉ khi cảm thấy vừa đủ. Vừa đủ buồn để vui, vừa đủ sóng gió để bình thản, vừa đủ nông nổi để trưởng thành và vừa đủ mệt nhoài để vun vén bình yên.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
0