Vừa đủ bình yên

Những chiều mưa nhưng lòng người vẫn khô ráo, không còn đau đáu những nỗi ướt xưa... Tôi vẫn luôn tự hỏi cần bao nhiêu hạnh phúc thì con người cảm thấy bình yên?

Cớ sao cùng một hoàn cảnh mà có người bình thản còn có người kêu gào than khóc. Cũng có những người rất dễ hạnh phúc với những điều tưởng chừng nhỏ nhặt.

Như chiều nay ta không còn ôm chặt bóng hình ai đó vào lòng. Không còn dằn vặt bởi những sai lầm trong quá khứ. Phải chăng bình yên là thứ không được tính bằng ít hay nhiều mà bằng những điều mình có thể chấp nhận.

Chấp nhận tha thứ, chấp nhận lãng quên, chấp nhận những gì chưa như ý. Có khi ta phải thỏa hiệp giữa lý trí và trái tim, bớt tìm nguyên nhân một chút, bớt tự trách mình hay trách người một chút. Chỉ thế thôi, hạnh phúc tròn đầy!

Nếu một ngày chúng ta chưa cảm thấy bình yên, đó có thể là do ta ôm chặt phiền muộn vào lòng như thể lo sợ nếu như không giữ nó thì người khác sẽ mang ra giễu cợt. Chúng ta lo lắng, đau đáu, chúng ta chọc vào, khoét thành những hố sâu.

Ảnh minh hoạ: Internet.

Thật ra nỗi đau hay niềm vui, là tùy theo thứ mà ta quan tâm hay đặt nặng. Tôi từng đọc một câu ngạn ngữ "nỗi buồn sẽ bay đi trên đôi cánh thời gian", vậy nên, thay vì dành cả diện tích của trái tim để chất chứa nỗi buồn, ta cứ xem cuộc sống này như một vở tuồng. Có hỷ nộ ái ố, có buồn vui sướng khổ, khi tấm màn nhung khép lại, người nghệ sĩ đã quay về cuộc sống đời thường, ta là khán giả lại đang cười khóc vì ai?

Ngày xưa Trịnh Công Sơn viết: "Trong những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau", vậy nên ta và bản thân cũng tha thứ cho nhau nhỉ?

Tha thứ cho những nát nhàu cảm xúc, đã có lúc nhấn chìm ta xuống đáy vực sâu. Tha thứ cho những đêm thâu trăn trở giấc mơ đời, và cho những chơi vơi tuổi trẻ. Sai lầm không có nghĩa là đóng đinh mọi thứ tại thời điểm đó. Mà nó là một đòn bẩy để ta trưởng thành hơn.

Tôi đã từng dằn vặt rất nhiều bởi những nông nổi của mình nhưng rồi tôi ngày càng mệt mỏi còn kết quả cũng không thay đổi được gì. Thì thôi, tha thứ hết đi rồi bắt đầu lại, ta không yêu bản thân mình thì còn ai? Còn ai có thể nuôi dưỡng thay ta những hạt mầm bình yên nằm riêng trong tâm hồn mỗi con người.

Ảnh minh hoạ: Người đưa tin.

Có thể những ngày qua tôi và bạn đều khiếm khuyết nụ cười. Có thể tôi và bạn là những người không hoàn hảo. Có thể ta đã làm đau lòng một ai đó hoặc cũng có thể ai đó đã bỏ rơi ta. Tất cả những việc đó là các lát cắt khác nhau của cuộc sống mà thôi.

Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, chúng ta không thể giỏi tất cả mọi lĩnh vực, hoặc chúng ta không thể không có những sai sót và khuyết điểm. Vậy nên, đã sai thì sửa, đã không giỏi thì học hỏi thêm, người đi rồi do đã hết duyên, mọi muộn phiền xin gửi theo mây trời rong chơi phiêu lãng.

Hãy sống những tháng ngày nhẹ nhàng, một bông hoa nở cũng cảm thấy vui, một nụ cười của đấng sinh thành cũng mang lại sự ấm áp. Hoặc như những chiều mưa dòng người vội vã, được về đến nhà vào bếp chuẩn bị một bữa cơm nóng thơm ngon.

Bình yên là bao lớn, bao lâu? Tôi nghĩ bình yên là chỉ khi cảm thấy vừa đủ. Vừa đủ buồn để vui, vừa đủ sóng gió để bình thản, vừa đủ nông nổi để trưởng thành và vừa đủ mệt nhoài để vun vén bình yên.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...