Yêu khoảnh khắc phố
Những bức ảnh phố đẹp, vắng người, mưa buồn, hay giọt sương trên lá… lưu lại một “khoảnh khắc vàng” cho người ta bỗng thấy phố thật gần, thật thân thiết, thật có gì đó khác thông thường. Khiến bạn muốn nhìn sâu hơn vào bức ảnh ấy, tự hỏi về những gì đằng sau. Đó có thể là một ông thợ cặm cụi ngồi khâu, giày treo trên bức tường sau lưng, hay những dấu chân đường cũ, những bước đi như những khởi hành mãi không nghỉ, bao năm rồi có mỏi vẫn không ngừng rong ruổi.
Có bức ảnh về cô gái vừa ló ra từ khung cửa tối trên bậc thềm đầy nắng ngôi nhà kiến trúc cũ, giữa hai khoảng tối - sáng, bật lên một suy nghĩ tò mò về tuổi trẻ, về một gia đình, về lớp người đang lớn dậy từ trong phố cũ. Người dắt xe hoa chầm chậm đi, chỉ thấy từ phía sau là dáng hình lam lũ, chiếc áo cũ lỗi mốt quần sờn, nón bạc mưa nắng, mà bên cạnh lại là cả thúng hoa rực rỡ như đang bung ra, vun lên xanh chồng lên nhau những đám màu.
Có bức ảnh chụp được bà cụ bên bức tường gạch cũ chỗ Ô Quan Chưởng, nắng hắt nửa tối nửa sáng, khuôn mặt nhăn nheo cuối đời cô đơn. Hay một lần nhà nhiếp ảnh cho tôi xem ảnh ông đã chụp người bạn gặp lại, nằm trên mảnh chiếu hè phố sát một chân hàng rào. Người gầy gò, tóc bạch kim ánh nắng, miệng cười cười, đôi mắt nheo nheo.
Có những bức ảnh không phải dễ gặp như thế, mỗi bức ảnh dù hiếm dù quen, đều thu lại một khoảnh khắc làm ta nghĩ ngợi. Chớp lấy một hình, một bất động lưu lại giữa phố, giữa ngõ, dưới cây, một dáng một nét mặt, hay đôi bàn tay, với vài đồ vật… mà như gọi lại thời gian, gợi một cảm xúc lịch sử và một góc phố thôi, cũng lưu lại biết bao kỉ niệm, hay một day dứt đời người, một phận người.
Những người cầm máy lang thang trên phố giữ lại những khoảnh khắc mà sau đó khi nhìn ảnh, mọi thứ sẽ sống tiếp theo diễn tiến không hẳn như đời thực của người trong ảnh. Bức ảnh sẽ sống tiếp bằng tâm trạng, nhận biết và suy tưởng của người xem ảnh. Tự người cầm máy, khi nhận ra điều gì chợt đến từ quang cảnh, con người vội giơ lên bấm máy, đã đang sống với bao nhiêu cảm xúc trong cuộc chìa tay đón rung động ngoài đời, từ rung động cây, chuyển động phố, tới những lung lay tinh lắm của thiên nhiên. Và từ đấy, vẻ đẹp được lưu lại, nhân ra, truyền đi qua những tâm hồn.
Người ta hay nói lo ăn lo mặc rồi mới đi xem hát xem tranh xem ảnh. Nhưng cái vòng quay lam lũ bao năm có bao giờ biết dừng lại. Hết lo việc này chẳng phải lại ào đến ngập đầy những mối lo khác. Nhưng những bức ảnh sẽ đem đến vẻ đẹp của sáng tạo, sự lắng đọng của tình cảm để người ta được xen kẽ mà hài hòa giữa mưu sinh và thưởng thức. Quanh phố phường Hà Nội, những công viên hay vườn hoa, biết bao nhiêu vị trí đẹp để kể nhiều thêm về vẻ đẹp thành phố mà chúng ta đang sống, bằng những khoảnh khắc người chụp đã thu lại đất trời, cây cối, cảnh vật, khuôn mặt và lòng người qua năm tháng yêu thương./.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
0