Yêu từng khoảnh khắc cuối tuần
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn câu chuyện của Đinh Trang.
Sáng chủ nhật, tôi thức dậy cùng bình minh. Chầm chậm tản bộ ra công viên rồi đi thẳng tiếp ra chợ. Tôi thích không gian mát lành của buổi sớm mai chỉ có mình đối diện với không gian của riêng mình. Phía xa kia, chợ đã sáng đèn và các bạn hàng đang nhộn nhịp khuân khuân vác vác. Nơi quán cóc ven đường đối diện cổng chợ, mấy bác lớn tuổi vừa nhâm nhi ly cà phê, vừa hứng khởi luận bàn cờ tướng. Chợt ngậm ngùi nhớ chuyện ngày xưa, lúc sinh thời ba tôi cũng thích dậy sớm tản bộ và ghé vào quán cà phê phin quen thuộc nơi đầu chợ.
Một vòng chợ sớm đủ để tôi yên tâm về nguyên liệu cho bữa cơm trưa. Giờ đây tôi hoàn toàn rảnh rỗi tâm trí để trọn vẹn thời gian cho riêng mình. Tôi dọn dẹp bàn sách chứa đầy thứ linh tinh. Và bắt đầu mười lăm phút viết chào ngày mới, tôi chỉ đơn giản ghi lại những hình ảnh hay suy nghĩ xuất hiện trong đầu mà không cần bố cục hay dàn ý. Tôi lại cảm thấy muốn ra sân, trải thảm tập yoga. Chầm chậm hít vào thật sâu, tôi cảm nhận luồng không khí vui tươi tràn căng lồng ngực. Mắt khép lại, ép bụng dần thở ra luồng khí nóng còn ứ đọng bên trong.
Ngoài sân, cây lộc vừng bung tỏa từng chuỗi hoa đỏ rực, một vài cánh hoa li ti theo gió lìa cành rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất. Một khoảnh sân êm ái cứ vậy mà thành hình từ những cánh hoa li ti. Lồng ngực càng mở rộng ra ở những nhịp tiếp theo, tôi hít hà sự mát lành ngai ngái của lộc vừng. Loài hoa thật kỳ lạ, tối qua khi Sao Hôm xuất hiện hoa cũng bắt đầu nở rộ dưới màn đêm rồi vấn vít hương thoang thoảng khoảnh sân nhà. Khi tia nắng đầu ngày vừa ló dạng, hoa lại theo gió đáp nhẹ xuống sân tạo thành thảm hoa rực rỡ chào đón bình minh.
Một ngày cuối tuần mát rượi, tôi thong thả cùng yoga chào mặt trời bảy vòng. Một thời yoga vừa đủ để lấy đi chút ít mồ hôi và cũng giúp tô chút thắm hồng lên đôi má người phụ nữ đã chín độ tuổi trung niên. Cuộn tròn thảm tập, tôi lia chổi gom dọn thảm hoa lộc vừng đã trải đủ một vòng đời rực rỡ. Hoa rơi rụng lại được trở về với gốc để một mai lại tái sinh vòng đời mới rực rỡ thắm hương.
Cuối tuần tôi thích nấn ná quét dọn ngoài ngõ thật lâu. Đây là lúc tôi có dịp chào hỏi những cô dì hàng xóm đi chợ ngang qua con hẻm nhỏ. Tôi có thể sẽ bắt gặp ánh mắt lấp lánh ánh sao của cô bé bốn tuổi khi tôi cúi xuống khen bé tết tóc thật xinh. Tôi cũng có thể sẽ nhận ra sự chững chạc của cậu bé năm tuổi lũn cũn đạp xe đạp ba bánh, nghiêm trọng quay qua dặn cô em gái ba tuổi lẫm chẫm đi bộ kế bên cẩn thận đi sát lề. Một cô bé hai tuổi cười đung đưa bím tóc với đôi má phính hồng hào đang dung dăng nắm tay ông ngoại đi ra công viên tập thể dục. Cậu bé mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, lưng đeo cặp vợt khoanh tay con chào bác khi đi ngang qua, trong khi tôi vẫn chưa nhận ra được cậu bé ấy con nhà ai trong xóm. Một ngày thật sự dễ thương với những khoảnh khắc nhỏ.
Chỉ cần nhìn mọi việc đơn giản, thì mọi thứ cũng có vẻ dễ dàng hơn. Cuộc đời không như bài toán với đáp án có đúng có sai. Mà thật ra, bài toán còn có nhiều phương pháp giải. Một vấn đề cũng có muôn ngàn cách giải quyết. Hôm nay nhìn lại quá khứ, ta sẽ có cách giải quyết khác đi. Điều đó không có nghĩa rằng cách nào đúng cách nào sai. Chỉ đơn giản vì mong cầu, ưu tiên, tầm nhìn đã khác đi sẽ cho ta lựa chọn khác xưa. Vậy hà cớ gì ta luyến tiếc và chép miệng giá như cho một chuyện nào đó trong quá khứ. Hà cớ gì ta mất thời gian cho một việc mà ta không thay đổi được. Học cách tha thứ trước nhất là tha thứ cho chính mình. Tôi cảm ơn tôi đã trọn vẹn yêu thương và hiện hữu với thực tại. Một cuối tuần chỉ vừa mới bắt đầu./.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
Có người thích ngắm hoàng hôn, những lúc ấy cô thấy hồn mình thật tĩnh lặng. Như rặng núi sau hè nhẹ nhàng chìm vào đêm tối, lối mòn nào bước chân cũng dần xa. Cô hay nhẩn nha, thật ra là không biết làm gì hơn, nhìn mông lung theo ánh nắng buông lơi qua thềm. Mặt trời lặn dần, bâng khuâng ngày khép lại. Ngày mai là một ngày mới, thì thôi đừng nhìn lại, thôi đừng nhớ chuyện đã qua.
Phố lúc nào cũng hối hả. Người vội vã đi làm cho kịp giờ. Người tất bật đón con lúc tan ca. Người chớp nhoáng bán mua. Người gấp gáp giao hàng. Đường tuy rộng mà chật chội, đông đúc. Nắng nóng, khói bụi, kẹt xe, ngập nước… liệu ra phố có gì vui?
0