Yêu từng khoảnh khắc cuối tuần

Một ngày cuối tuần mát rượi, tôi thức dậy cùng bình minh và thong thả tập yoga đón chào ngày mới. Tôi thích không gian mát lành của buổi sớm mai chỉ có mình đối diện với không gian của riêng mình. Cuối tuần tôi thích nấn ná quét dọn ngoài ngõ thật lâu để có dịp chào hỏi những cô dì hàng xóm đi chợ ngang qua con hẻm nhỏ. Với tôi một ngày thật sự dễ thương với những khoảnh khắc nhỏ.

Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn câu chuyện của Đinh Trang.

Sáng chủ nhật, tôi thức dậy cùng bình minh. Chầm chậm tản bộ ra công viên rồi đi thẳng tiếp ra chợ. Tôi thích không gian mát lành của buổi sớm mai chỉ có mình đối diện với không gian của riêng mình. Phía xa kia, chợ đã sáng đèn và các bạn hàng đang nhộn nhịp khuân khuân vác vác. Nơi quán cóc ven đường đối diện cổng chợ, mấy bác lớn tuổi vừa nhâm nhi ly cà phê, vừa hứng khởi luận bàn cờ tướng. Chợt ngậm ngùi nhớ chuyện ngày xưa, lúc sinh thời ba tôi cũng thích dậy sớm tản bộ và ghé vào quán cà phê phin quen thuộc nơi đầu chợ.

Một vòng chợ sớm đủ để tôi yên tâm về nguyên liệu cho bữa cơm trưa. Giờ đây tôi hoàn toàn rảnh rỗi tâm trí để trọn vẹn thời gian cho riêng mình. Tôi dọn dẹp bàn sách chứa đầy thứ linh tinh. Và bắt đầu mười lăm phút viết chào ngày mới, tôi chỉ đơn giản ghi lại những hình ảnh hay suy nghĩ xuất hiện trong đầu mà không cần bố cục hay dàn ý. Tôi lại cảm thấy muốn ra sân, trải thảm tập yoga. Chầm chậm hít vào thật sâu, tôi cảm nhận luồng không khí vui tươi tràn căng lồng ngực. Mắt khép lại, ép bụng dần thở ra luồng khí nóng còn ứ đọng bên trong.

Ảnh minh họa

Ngoài sân, cây lộc vừng bung tỏa từng chuỗi hoa đỏ rực, một vài cánh hoa li ti theo gió lìa cành rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất. Một khoảnh sân êm ái cứ vậy mà thành hình từ những cánh hoa li ti. Lồng ngực càng mở rộng ra ở những nhịp tiếp theo, tôi hít hà sự mát lành ngai ngái của lộc vừng. Loài hoa thật kỳ lạ, tối qua khi Sao Hôm xuất hiện hoa cũng bắt đầu nở rộ dưới màn đêm rồi vấn vít hương thoang thoảng khoảnh sân nhà. Khi tia nắng đầu ngày vừa ló dạng, hoa lại theo gió đáp nhẹ xuống sân tạo thành thảm hoa rực rỡ chào đón bình minh.

Một ngày cuối tuần mát rượi, tôi thong thả cùng yoga chào mặt trời bảy vòng. Một thời yoga vừa đủ để lấy đi chút ít mồ hôi và cũng giúp tô chút thắm hồng lên đôi má người phụ nữ đã chín độ tuổi trung niên. Cuộn tròn thảm tập, tôi lia chổi gom dọn thảm hoa lộc vừng đã trải đủ một vòng đời rực rỡ. Hoa rơi rụng lại được trở về với gốc để một mai lại tái sinh vòng đời mới rực rỡ thắm hương.

Cuối tuần tôi thích nấn ná quét dọn ngoài ngõ thật lâu. Đây là lúc tôi có dịp chào hỏi những cô dì hàng xóm đi chợ ngang qua con hẻm nhỏ. Tôi có thể sẽ bắt gặp ánh mắt lấp lánh ánh sao của cô bé bốn tuổi khi tôi cúi xuống khen bé tết tóc thật xinh. Tôi cũng có thể sẽ nhận ra sự chững chạc của cậu bé năm tuổi lũn cũn đạp xe đạp ba bánh, nghiêm trọng quay qua dặn cô em gái ba tuổi lẫm chẫm đi bộ kế bên cẩn thận đi sát lề. Một cô bé hai tuổi cười đung đưa bím tóc với đôi má phính hồng hào đang dung dăng nắm tay ông ngoại đi ra công viên tập thể dục. Cậu bé mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, lưng đeo cặp vợt khoanh tay con chào bác khi đi ngang qua, trong khi tôi vẫn chưa nhận ra được cậu bé ấy con nhà ai trong xóm. Một ngày thật sự dễ thương với những khoảnh khắc nhỏ.

Ảnh minh họa

Chỉ cần nhìn mọi việc đơn giản, thì mọi thứ cũng có vẻ dễ dàng hơn. Cuộc đời không như bài toán với đáp án có đúng có sai. Mà thật ra, bài toán còn có nhiều phương pháp giải. Một vấn đề cũng có muôn ngàn cách giải quyết. Hôm nay nhìn lại quá khứ, ta sẽ có cách giải quyết khác đi. Điều đó không có nghĩa rằng cách nào đúng cách nào sai. Chỉ đơn giản vì mong cầu, ưu tiên, tầm nhìn đã khác đi sẽ cho ta lựa chọn khác xưa. Vậy hà cớ gì ta luyến tiếc và chép miệng giá như cho một chuyện nào đó trong quá khứ. Hà cớ gì ta mất thời gian cho một việc mà ta không thay đổi được. Học cách tha thứ trước nhất là tha thứ cho chính mình. Tôi cảm ơn tôi đã trọn vẹn yêu thương và hiện hữu với thực tại. Một cuối tuần chỉ vừa mới bắt đầu./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?