Phật ở trên đầu
“Đi chùa thì dễ, đi đúng đường đạo thì khó.
Thành Phật tử thì dễ, thành Phật thì khó.”
Đường lên Yên Tử đất Phật giờ đã có hệ thống cáp treo hiện đại. Từ chùa Giải Oan chân núi thiêng lên chùa Hoa Yên là một tuyến, dài 1204m, gồm 25 cabin. Từ chùa Một Mái lên An Kỳ Sinh là tuyến thứ hai, dài 897m, gồm 36 cabin. Mỗi cabin hai ghế cho 6 khách.
Mùa Phật đản, tôi có được cơ duyên lên tận Chùa Đồng bằng cáp treo và bằng đôi chân bộ hành. Bước vào nhà ga cáp treo đã như lạc vào nhà ga tàu điện của đất nước nào bên tận châu Âu châu Mỹ văn minh, tiện nghi, nhanh chóng. Ngồi vào cabin, hệ thống cáp xoay ro ro, không đầy 10 phút “vân du" đã ga đến. Cabin lướt theo sườn núi, là đà trên thảm xanh Yên Tử còn dáng vẻ nguyên sinh với tầng tầng trúc rủ, lớp lớp thông nghiêng. Nhìn từ trên xuống, thấy hoa lá Yên Tử muôn màu. Nhiều loài hoa xếp lớp, khoe chùm, buông chùng trong gió. Lộc non biêng biếc, vàng, tím nõn nà, từ xa, trông chẳng khác màu hoa.
Lên đất Phật bằng cáp treo thật tiện lợi. Nhưng phía dưới kia, con đường cheo leo nghìn bậc đá gập ghềnh vẫn cả trăm, ngàn người vai khoác túi vải, tay gậy trúc, ngược hết quành dốc cao, eo núi đứng, qua hết chùa này tháp nọ vãn cảnh Linh Sơn, chiêm bái Đức Phật. Trong đoàn người thành kính đếm bước bộ hành kia, có không ít người già tuổi bảy, tám mươi. Sự có mặt của hệ thống cáp treo dường như không tỏ ra bất hợp lý. Nó là biểu tượng của công nghệ hiện đại góp mặt ở vùng văn hoá tâm linh có từ ngàn năm trước. Con đường đất nghìn bậc đá dốc cao ghập ghềnh kia cũng không tỏ ra lạc hậu hết thời mà vẫn được ngàn vạn bàn chân ráng bước đặt lên, hướng lên phía đỉnh Phù Vân.
Giữa thời buổi hiện đại này để lên được tận cùng đỉnh Linh Sơn, để được tắm mây gội gió, thắp nén hương thành tâm nơi Chùa Đồng uy nghi mà gần gũi này ít nhất có hai con đường. Vẫn có không ít nhà sư ngồi cabin tay lần tràng hạt miệng tụng kinh, và rất nhiều thanh niên nam nữ, họ không phải Phật tử nhưng làm khách bộ hành đếm bước đến bậc đá cuối cùng. Thiết nghĩ, con đường nghìn bậc đá cheo leo và con đường bằng cáp treo hiện đại kia đều đưa con người ta đến đất Phật.
Phật không ở trong tượng, Phật không ở trong chùa, Phật không ở trên trời, Phật ở trong tâm ta. Không phải cứ đi tu là thành Phật, mà kiến tính thành Phật. Nên dù cùng tìm đường đến Tây Thiên, Ác Lai thành Phật còn nhà sư thì không./.
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0