Mùa thơm

Bài thơ Mưa tháng bảy, của Trần Tế Xương có câu: "Sang tuần tháng bảy tiết mưa ngâu/ Nắng mãi thì mưa cũng phải lâu". Sau những trận mưa, nắng cũng bừng lên, nhưng không còn cảm giác hầm hập, chói chang như trước. Thu đã về, không ồn ào, mà lướt nhẹ như một cơn gió thoảng. Trên đường phố Hà Nội, bắt đầu nhìn thấy sắc vàng của trái thị trên những mẹt hàng chở sau xe đạp rong ruổi từng con phố, mang hương thơm gợi nhắc về cái mùa đẹp nhất của Thủ đô đang đến gần.

Không hiểu sao, mỗi lần nhìn trái thị óng vàng, tôi lại nhớ về tuổi thơ xưa. Hồi đó, thị nhiều và rất rẻ. Đi chợ, thi thoảng mẹ mua mấy trái thị còn nguyên cuống lá về làm quà cho chị.

Chị tôi cũng giống như lũ con gái thời ấy, nhìn thấy thị là đưa lên mũi hít hà mãi cái hương thơm nhè nhẹ mà không thấy chán. Trái thị được chị nâng niu đựng trong chiếc túi đan bằng len màu xanh pha đỏ. Đi học hay đi chơi, chị cũng lủng lẳng cầm theo. Giờ ra chơi, chị cùng nhóm bạn gái trong lớp xuống sân trường lấy quả thị ra tung hứng, mỗi lần tung lên phải nhặt được que chuyền. Trò chơi cứ lần lượt từ dễ đến khó theo nhịp đọc chậm nhanh của bài đồng dao quen thuộc: "Cây mốt, cây mai, lá trai, lá hến, con nhện chăng tơ, quả mơ có hạt..."

Ảnh minh họa: VnExpress.

Với lũ trẻ trai nghịch ngợm như tôi hồi ấy, trái thị không hấp dẫn bởi mùi hương, mà hấp dẫn từ vị ngọt thơm bên trong lớp vỏ vàng óng mượt. Tôi biết đích xác rằng, trong quả thị kia chẳng hề có cô Tấm thảo hiền như câu chuyện cổ tích của bà và khi ăn vào cũng chẳng thể hôi mồm như lời dọa dẫm của chị.

Vậy nên, mỗi lần chị không để ý, tôi lại tiến tới sờ nắn, cố tình để quả thị nhũn mềm, cho đến khi, chỉ cần bóp nhẹ, là lớp vỏ đã vỡ ra. Lúc ấy chắc chắn quả thị không chỉ để ngửi nữa rồi...

Mùa thu Hà Nội rất đẹp. Đương nhiên rồi. Cái đẹp của mùa thu Hà Nội đã đi vào thơ ca, hội họa, đi vào lòng người, đi vào nỗi niềm nhung nhớ của những người con sống xa Hà Nội. Mùa thu Hà Nội quyến rũ ở cảnh sắc và tiết trời, đó là ánh nắng dát vàng trên mặt hồ Tây lăn tăn sóng. Đó là làn gió heo may làm đổi màu chiếc lá bàng chao nghiêng phủ kín sân trường. Đó là những bó cúc vàng xếp sau những chiếc xe đạp, chở cả mùa vàng qua từng con ngõ nhỏ. Nhưng, tôi lại thích gọi mùa thu bằng một cái tên khác: Mùa thơm!

Ảnh minh họa: ncppb.com.

Mùa thơm không chỉ có trái thị. Mùa thơm Hà Nội còn ngát thơm của lúa non. Những hạt cốm xanh như màu xanh của ngọc, gói mình trong chiếc lá sen xanh đã làm nên thương hiệu cốm làng Vòng nổi tiếng.

"Cốm Vòng, gạo tám Mễ Trì

Tương bần, húng Láng còn gì ngon hơn".

Hạt cốm dẻo, mang vị ngọt, thơm mùi sữa của lúa nếp non đã làm ngây ngất du khách bốn phương. Ai cũng muốn gói ghém hương sắc mùa thu ấy qua gói cốm làng Vòng hay bánh cốm dốc Hàng Than để mang về làm quà khi rời xa Hà Nội.

Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa. Hai loài hoa đặc trưng mùa thu Hà Nội đã được nhạc sĩ Phú Quang đưa vào nhạc phẩm nổi tiếng làm nên tên tuổi của ông. 

Nếu hoàng lan trước đây được trồng phổ biến trong các biệt thự cổ, thì nay, nó được trồng rải rác ở một vài nơi trên phố phường Hà Nội. Khác với hoa sữa, hoa hoàng lan thơm dịu ngọt. Chính vì thế, hoàng lan bao giờ cũng đắt giá và không thể thiếu trong gói hoa cúng dâng lên ban thờ tổ tiên mỗi dịp thu về.

Ảnh minh họa: Nhịp sống Hà Nội.

Hoa sữa không chỉ ở phố Quang Trung, đường Nguyễn Du, mà ở nhiều tuyến đường con phố của Thủ đô cũng ngào ngạt hương hoa sữa. Hoa sữa chỉ hấp dẫn khi ngửi hương thoang thoảng trong một buổi tối muộn cuối thu, trên con đường vắng vẻ, tiết trời se se lạnh, cho ta cái cảm giác mơ màng, mang một nỗi buồn hư ảo, vu vơ. 

Từng ấy sắc hương mùa thu, mùa thơm Hà Nội đã đủ say đắm lòng người? Nếu chưa, hãy về làng Ngâu, thuộc xã Tam Hiệp, huyện Thanh Trì thưởng thức một loại rượu đặc biệt ở đây. Kinh kỳ xưa có hai loại rượu ngon nổi tiếng là rượu nhụy sen nấu ở làng Thụy Chương trong kinh thành Thăng Long xưa và rượu hoa cúc nấu ở làng Ngâu. Nếu rượu nhụy sen Hồ Tây đã mai một thì rượu hoa cúc làng Ngâu vẫn tồn tại cho đến nay.

Ảnh minh họa: Nhịp sống Hà Nội.

Khi thời tiết bắt đầu có gió heo may với nắng nhẹ vàng, người ta hái hoa cúc phơi khô, hấp và rải hoa trên miệng nồi rượu để tiến hành chưng cất. Rượu hoa cúc thành phẩm được cho vào những chum sành bịt kín hạ thổ ít nhất một năm mới có thể đưa lên thưởng thức. Rượu để càng lâu thì men càng thắm, hương thơm càng quyện chặt... 

Mùa thu có ngày Rằm tháng 7, có Tết Trung thu, trong mâm cỗ thành kính dâng lên ban thờ gia tiên có hương thơm của quả thị, trái dứa, cốm non, hoa hoàng lan, chén rượu hoa cúc... Tất cả hòa quyện với hương thơm của trầm, khói nhang bảng lảng. Ta như đem cả mùa thơm thành kính dâng lên ông bà, cha mẹ.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?