Mồ hôi cha tưới những mầm cây

Chiều đông, có một người con gái nơi Hà Nội thấp thỏm lo cho cha mình. Ở quê xa ấy, cha sẽ một mình trong khu vườn, giữa căm căm gió bấc.
Video Player is loading.
Current Time 0:00
Duration -:-
Loaded: 0%
Stream Type LIVE
Remaining Time -:-
1x

Chiều nay, Hường mời bạn nghe Xuân Chinh bộc bạch về cha trong nỗi niềm thương nhớ của đứa con xa.

Một người nông dân thực thụ. Đó là những gì người ở làng hay nói về ba tôi. Từ sáng tinh mơ tới tối mù trời, không lúc nào thấy ba tôi ngơi tay. Nắng, làm tất bật đã đành, ông trời đổ mưa thì ba vẫn có việc để làm. Nghề nông chọn người, người chọn nghề nông. Không làm bứt rứt tay chân - ba tôi hay đùa vậy mỗi khi tôi khuyên ba nên dành ra buổi nghỉ ngơi trong tuần.

Nhà tôi ở cuối làng, vườn rộng rãi như bao nhà trong xóm. Nhưng giờ các cô chú trong xóm bỏ ruộng vườn đi làm công ty gốm, nếu không thì cũng đi làm than. Đó là những nghề nhanh có đồng tiền nhất ở địa phương tôi. Đi làm công nhân có phong trào, giàu nhanh cũng thành phong trào. Hồi nhỏ tôi thắc mắc sao ba không kiếm nhiều tiền như các cô chú. Hồi ấy cũng còn quá nhỏ để tôi có thể nhớ và hiểu ba tôi giảng giải những gì. Chỉ biết giờ trí nhớ của tôi chỉ còn đọng lại cái xoa đầu trìu mến và nụ cười hiền của ba. Từ đó tới giờ tôi không hỏi ba thêm lần nào nữa.

Mùa nào thức nấy, ruộng đất, vườn tược nhà tôi cần mẫn nuôi những mầm cây lớn lên, hoa thơm đơm, quả ngọt kết. Ngoài giờ học, tôi lăng xăng khắp vườn tập tành chăm chút đây hạt giống cam mới, kia cành hoa hồng xinh - những sự sống nhỏ bé nhưng là sự đầu tư to lớn tâm huyết của tôi. Nhìn mầm cam đội đất nhú lên, những cánh hoa hồng đựng sương hứng nắng, tôi phần nào hiểu được nguồn động lực để ba gắn bó với mảnh vườn và cây trái.

Nắng hè như thiêu như đốt, ba dường như không quan tâm đến mồ hôi ướt đầm tấm áo, nhễ nhại khuôn mặt. Từng giọt, từng giọt nhỏ xuống những luống đất ba xới. Mồ hôi mặn. Ba bảo ăn cơm, thức ăn ngon đến đâu cũng không thể thiếu vị mặn của muối. Làm việc gì cũng vậy, không nếm trải vị mặn của mồ hôi thì không có tâm với nghề. Những hôm mưa, tôi mong sao ba có thể ngồi xem ti vi hay thưởng trà vãn cảnh, cho tâm trạng hợp thời tiết như nhiều chú bác vẫn thường. Nhưng không, ba bảo người không làm việc, chứ việc không chờ người. Ba đội nón, khoác áo mưa, xắn quần, vác cuốc ra vườn khơi nước trong vườn chảy đổ ra suối. Cây trái khát nước thì héo mà ứ nước cũng úng. Người ta sống cũng vậy, phải giữ tâm thế và mọi sự ở trạng thái cân bằng thì mới thoải mái được. Ba hay bảo tôi vậy. Có lúc tôi thầm nghĩ ba như một triết gia. Nếu ngày xưa ba không theo nghề nông mà đi làm một triết gia, thì giờ có lẽ ba cũng đã thành công ở lĩnh vực đó.

Vun xong hết loạt mấy sào na bở, ba lên Hà Nội thăm con gái. Phố xá đông đúc làm ba ngỡ ngàng. Ba tay xách nách mang đủ thứ quà quê. Căn phòng trọ chật chội làm ba đổ mồ hôi. Ba tựa lan can ngoài ban công, nhìn ra những xa xa là đua nhau nhà cao tầng, chung cư. Mắt ba nói ba nhớ về vườn quê yên ả. Trái cây vườn nhà, ba gửi lên cho con gái, tôi nếm như thấy có cả vị mặn của mồ hôi. Các bạn cùng phòng tôi ăn chỉ toàn thấy ngọt lịm. Các bạn ấy chưa đến ngắm khu vườn nhà tôi, chưa được thấy mồ hôi ba tôi đổ xuống cho từng mầm cây, bông hoa, chiếc lá trong vườn.

Đông về, ở nơi Hà Nội, tôi thấp thỏm lo mùa đông này ba làm ngoài vườn một mình, không ai trò chuyện, không ai nhắc ba mặc ấm, nhắc ba giờ về ăn tối. Tôi sợ mồ hôi ba đổ ngay cả vào những ngày gió đông, dù tôi biết ba chẳng ngại đâu./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
User
Ý KIẾN

Có một người mẹ, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được đã đánh con mình. Người xưa thường nói: "Yêu cho roi cho vọt". Nhưng liệu sự thể hiện tình yêu bằng cách này có làm đau trái tim con cái, hay tự làm đau chính trái tim của những người làm cha làm mẹ?

Trong hành trình của cuộc đời mình, trải nghiệm bao ấm lạnh của thế gian, bỗng một ngày có người nhận ra rằng: Lương thiện không phải là một phẩm chất bẩm sinh, lương thiện chính là sự lựa chọn của cá nhân với cộng đồng

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.

Có người chưa bao giờ là một học sinh xuất sắc. Những năm cấp ba, thành tích học tập của cô chỉ ở mức trung bình, không có điểm nào vượt trội, trừ khả năng viết văn mặc dù ưu điểm này thi thoảng vẫn có nhiều bạn được đánh giá cao hơn cô. Với con đường học vấn của chính mình, cô vẫn hay tự nghĩ mình là kẻ thích bơi ngược dòng nước.

Tháng Tư, mùa đi ngang phố bằng những đóa loa kèn trắng tinh khôi, bằng nắng vàng rải nhẹ trên mái hiên, bằng tiếng ve lưa thưa khẽ gọi hè về. Trong một buổi chiều mỏng nắng, có người ngồi lặng im trong quán cà phê quen, mở một cuốn sách cũ. Những dòng chữ như lạ, như quen. Rồi bất chợt, cô thấy mình… cũng giống như cuốn sách ấy.

Chẳng có lăng kính nào trong suốt hơn thủy tinh thể của mắt. Chẳng có màn hình nào nhạy cảm hơn võng mạc và ký ức. Chỉ sợ ta không chịu mở to mắt để nhìn và mở rộng lòng để nhớ.