Ký ức màu hoa

Trong ký ức của một cô gái yêu hoa luôn lung linh những sắc màu. Và loài hoa để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí cô gái ấy là hoa dong riềng. Bởi đó là loài hoa đã đi liền với ký ức tuổi thơ của cô, gắn bó, vấn vít, không thể quên, không thể phai mờ về một thời nghèo khó và vất vả.

Hường có quen một cô gái, cô ấy tên là Phương Lan. Cô rất yêu những bông hoa, Vì thế trong ký ức của cô lung linh sắc màu của hoa. Có lẽ loài hoa để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí cô ấy là loài hoa dong riềng. Đó là loài hoa đã đi liền với ký ức tuổi thơ của cô, gắn bó, vấn vít, không thể quên, không thể phai mờ về một thời nghèo khó, vất vả. Bố mẹ cô là công chức nhà nước nhưng vì đông con, đồng lương eo hẹp nên nhà lúc nào cũng ở trong tình trạng thiếu thốn, giật gấu vá vai. Bố mẹ cô khai khẩn một cái thung, vùng đất bằng ở giữa chân các ngọn núi, rộng tầm hơn 2ha làm nương rẫy để thêm việc làm và tăng thu nhập cho gia đình. Đường đi vào thung phải leo qua một triền núi không quá dốc nhưng có nhiều mỏm đá tai mèo sắc nhọn, rễ cây ngoằn nghoèo vắt qua, có đoạn còn phải luồn dưới bụi cây rậm rạp. Mỗi lần đi qua con đường đó để vào thung là một lần trải nghiệm thú vị. Lúc thì cô tìm được chùm quả mây ngọt lịm, lúc lại bắt được con bổ củi cánh nâu biếc, lúc lại là con cuống chiếu cuộn tròn như cái bánh xe tí xíu, lúc lại ngẩn ngơ vì một chùm hoa lạ có mùi thơm như kẹo... Những thứ đó giúp cô quên đi cái bắp chân đang mỏi nhừ, hơi thở đứt quãng vì leo dốc.

Qua đỉnh dốc là có thể nhìn thấy cái thung thân yêu của gia đình cô. Thung trồng nhiều loại cây cối, hoa màu như ngô, khoai, sắn, lạc, đậu… Nhưng chiếm diện tích nhiều nhất đó là những vạt dong riềng xanh tím rậm rạp. Dong riềng có loại lá xanh hoa vàng và loại lá hơi tía hoa đỏ. Nhà cô chỉ trồng loại lá tía hoa đỏ vì năng suất cao hơn, cho nhiều tinh bột hơn. Đất thung tự nhiên không tưới tắm, bón lót gì mà cây cỏ cứ tốt ngun ngút. Những bụi dong riềng ở đây cao lớn hơn hẳn dong riềng trồng ở vườn nhà. Cây cao có khi lên đến hơn một mét rưỡi, thân mập mạp, lá to như lá dong gói bánh chưng, màu xanh ánh tím, mướt mát dưới nắng mặt trời. Cụm củ dong riềng phát triển tối đa có thể có đường kính đến nửa mét.

Mùa hoa dong riềng nở trên cung đường đi Xím Vàng (Sơn La). Ảnh: Trọng Chính

Đến mùa hoa dong riềng nở thì cả thung như một tấm thảm đỏ rực. Màu đỏ của hoa tạo nên một cảm xúc rất lạ. Xao xuyến, bồi hồi. Đến tận bây giờ, mỗi khi bất chợt bắt gặp một bông hoa dong riềng bên đường, cô vẫn còn nguyên cảm xúc ấy. Cô vẫn có thể ngắm nhìn chúng mê đắm, bồi hồi, quên hết mọi thứ xung quanh. Đến mùa hoa dong riềng nở thì cả thung như mở đại tiệc mật hoa. Cả người, cả ong, cả bướm đều say sưa hút mật. Lũ trẻ bẻ những bông hoa, rút nhẹ ra khỏi đài, dùng miệng hút phần cuống hoa. Một vài giọt nước ngọt lịm như mật đọng lại trên lưỡi, cảm giác sảng khoái, như xua tan mệt mỏi. Mật hoa dong riềng ngọt ngào nên lũ ong, bướm cứ quấn quýt suốt ngày. Hút mật chán chê, cô lại thái nhỏ cánh hoa giả làm thức ăn, chơi đồ hàng hay ngắt các bông hoa xâu vào cọng cỏ thành một xâu hoa rực rỡ làm vòng cổ, vòng hoa đội đầu…Hoa dong đẹp, mật hoa thì ngọt, cảnh vật thơ mộng mà cuộc sống thời ấy quá cực nhọc. Mùa thu hoạch củ dong, anh em cô rất vất vả. Cô và các anh em phải đi vào thung từ sáng sớm tinh mơ, mang cả cơm đi để ăn trưa. Cây dong được chặt gần sát gốc. Bố mẹ và anh lớn bổ những nhát cuốc chắc nịch và chính xác xung quanh bụi dong, lật lên những tảng củ to, nặng. Đám trẻ con dỡ đất bám ở củ, tẽ từng củ, chất thành đống.

Cuối buổi chiều, khi cô và đám trẻ con vẫn đang tiếp tục cắt nốt chỗ rễ củ còn lại thì bố cô và anh lớn lần lượt vác từng bao củ ra khỏi thung. Mọi người vác theo kiểu luân phiên, đưa một bao lên trước, đến khi thấm mệt thì bỏ xuống, quay trở lại vác bao của người đi sau, người đi sau lại vác bao của người đi sau nữa, cứ thế cho đến hết. Thời gian quay trở lại để vác bao tiếp theo chính là thời gian nghỉ ngơi, phục hồi sức khỏe. Đến khi những bao dong cuối cùng đi ra khỏi thung cũng là lúc cả nhà kéo nhau ra về.

Hoa dong riềng bung nở đỏ rực.

Củ dong thu hoạch về được chất đống ở sân. Phần thì sẽ bán cho những người có nhu cầu, phần làm thức ăn cho gia súc, gia cầm, phần thì được xay xát để lắng lọc lấy tinh bột. Tinh bột dong riềng có thể dùng làm miến dong, làm bột bánh, gia vị. Các công việc đó đều rất vất vả, mất nhiều thời gian, công sức do thời đó chưa có nhiều loại máy móc hỗ trợ như bây giờ. Bàn tay anh em cô ố vàng, chai sạn vì nước ngâm dong riềng và vì cắt gọt, xay xát, vắt bã, phơi phóng. Và sau cùng, phần không thể thiếu trong mùa thu hoạch là những nồi củ dong luộc nóng hôi hổi. Những củ dong tim tím, già đanh, nứt vỏ, để lộ lớp bột bên trong. Cắn một miếng củ dong thấy bở tơi trong miệng, vị ngọt nhẹ và không bị ngán như ăn khoai, ăn sắn. Tuy nhiên, dong riềng chỉ là thứ để ăn chơi chứ không thể cứu đói như củ khoai, củ sắn.

Ngày nay đời sống sung túc hơn, cây dong riềng trở nên hiếm thấy ở nhiều vùng quê. Hoa dong riềng cũng vắng bóng trong vườn, bên hàng rào mọi nhà. Từ lâu rồi, nhà cô không làm nương nữa. Thung xưa giờ đã trở nên hoang hóa, cây rừng mọc che lấp lối đi. Nhưng những dấu ấn tuổi thơ, trong đó có màu đỏ của hoa dong riềng sẽ mãi mãi còn lại trong tâm trí cô. Êm đềm, yên ả và cũng không khỏi có chút chạnh lòng, tiếc nuối./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…