Quê hương và mẹ
Có một người bạn chia sẻ, bạn ấy vất vả thu xếp đưa mẹ ra Hà Nội để chăm sóc báo hiếu. Mặc dù, bạn đã tạo mọi điều kiện cho mẹ thoải mái nhưng mẹ vẫn ỉu xìu, suốt ngày cứ ngồi một chỗ. Đến bữa chả thiết ăn uống, đêm cũng cứ lục đục không ngủ. Bạn ấy đưa mẹ đi viện nhưng bác sĩ khám cho biết bà bị tác động tâm lí chứ không có bệnh. Cuối cùng, bạn ấy đành đưa mẹ về lại quê. Như là phép lạ, mẹ bạ ấy rạng rỡ hẳn lên, đi lại thoăn thoắt cứ như hồi còn trẻ.
Gia đình tôi cũng vậy, chúng tôi quyết định đón mẹ xuống ở cùng. Bởi mẹ đã già, và chồng tôi là con trưởng, các chị đều không ở gần. Lúc đầu mẹ rất vui vì được xuống Thủ đô cùng con cháu. Bà có cơ hội chăm chút cho các con các cháu từng bữa ăn. Sợ mẹ buồn, chúng tôi còn chuẩn bị cho bà cả quán hàng nhỏ, cốt để mẹ có chỗ giao lưu bạn bè hàng xóm mỗi khi con cháu bận đi học đi làm. Nhưng rồi, cũng chỉ được ba tháng, những chênh vênh trong nếp sinh hoạt của người già ở chung cùng người trẻ bắt đầu bộc lộ, và mẹ bắt đầu nhớ quê. Cuối cùng, ở với các con chưa được nửa năm, mẹ quyết định về quê, bởi không quen với nếp sống người thành phố. Tôi và chồng cứ lo, nỗi lo mẹ về quê già yếu không người chăm sóc, lỡ có bề nào. Nhưng cũng không có cách nào hơn, đành đưa mẹ về.
Tôi mang chuyện này kể với thầy, thầy tôi nói: “Hồi thầy còn trẻ và mẹ thầy cũng chỉ mới ngoài 60, mẹ ra Hà Nội thăm cháu đích tôn. Mẹ yêu cháu lắm nhưng được 1 tuần đã nằng nặc đòi về quê. Thầy đã cố nài nỉ và tìm cách giữ mẹ lại, một là để bà có thêm thời gian với cháu, hai là cũng muốn chăm sóc bù đắp cho cuộc đời quá khổ cực của mẹ. Nhưng rồi mọi nỗ lực đã thất bại. Mẹ của thầy vẫn quyết đòi về quê và bảo mẹ về rồi mẹ sẽ ra”. Lần thứ hai, mẹ của thầy đã ngót 80 tuổi, đã yếu và cần người chăm sóc. Thầy tôi lập kế hoạch đưa hẳn mẹ ra Hà Nội để chăm nom mẹ cho đến cuối đời. Thầy phải thuyết phục mẹ cả buổi sáng rằng mẹ phải đứng ra tổ chức đám cưới cho cháu đích tôn của mẹ vì cha đã mất. Cuối cùng mẹ thầy buộc phải đồng ý khi không thể khước từ lí do hợp lí đó.
Nhưng sau khi đã xong đám cưới cho cháu, bà cụ lại nằng nặc đòi về. Thầy tôi buộc phải nói thật với mẹ về hoàn cảnh ở quê rằng mẹ không có ai chăm sóc, rằng nếu để mẹ một mình như thế nếu có chuyện gì thì thiên hạ sẽ chê cười con cái và các con cũng ân hận cả đời. Mẹ thầy nghe rồi im lặng. Từ đó bà cụ không đòi về quê nữa nhưng tính tình thì thay đổi hẳn. Bà hầu như không nói. Ăn uống thì uể oải và nằm suốt ngày. Có lần đi làm về không thấy mẹ đâu, thầy tôi hốt hoảng đi tìm thì thấy mẹ đang đứng ở phòng thờ trên tầng, mắt đăm đăm nhìn ảnh cha thầy trên ban thờ. Thấy thầy lên, mẹ giả vờ nhìn đi chỗ khác. Vợ chồng thầy suy nghĩ mãi và cuối cùng đành bỏ dở kế hoạch. Rồi một ngày thầy nói với mẹ là tối nay sẽ đưa mẹ về quê. Thầy bảo, sau khi thầy nói thế, bà cụ vui hẳn, không còn đăm chiêu ủ dột như những ngày qua. Bà giục các con sắp đồ, ăn cơm để nhanh chóng về quê.
Sau những chuyện đã nghe và trải nghiệm, Hường thấy người Việt dù đi đâu cũng chỉ muốn trở về quê hương, nhất là khi đã có tuổi. Đến lúc nằm xuống vẫn khắc khoải nỗi nhớ quê, mong được trở về lòng đất quê, bởi có lẽ dường như trên quê hương, ta mới là ta. Thầy tôi nói, đời thầy có nhiều cái tiếc nuối, nhưng thầy luôn bằng lòng về việc đã không ép mẹ mình phải xa quê. Thầy đã tìm cách để cha thầy trước đây và mẹ thầy sau này được sống và được ra đi trong căn nhà của mình, ngay tại mảnh đất của cha ông mình. Nghe câu chuyện của thầy, rồi nghĩ tới câu chuyện của mình, có lẽ tôi đã đúng khi để mẹ trở về./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0