Tản mạn về Tết
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng ký ức của Hà Kim Quy về những ngày Tết đã xa.
Chẳng biết có phải vì tôi thuộc tuýp người ưa hoài niệm nên mỗi Tết về tôi lại nhớ quay nhớ quắt những khoảng không gian Tết xa vời vợi ngày xưa. Ngày khi tôi còn niên thiếu, những cái Tết còn khốn khó về vật chất trong đời, nhưng lại còn đủ đầy ông, bà, cha, mẹ và các anh, chị, em, con cháu quây quần bên nhau. Ấm áp và vui vẻ, hạnh phúc và vô tư, chúng tôi hưởng trọn niềm vui khi Tết về. Tôi đâu biết rằng, khi đó người lớn cũng nghĩ về những cái Tết xa xưa khi mọi người còn bé mà tiếc nuối mà nhớ thương như chúng tôi bây giờ. Suy cho cùng, những cái Tết của tuổi ấu thơ là những ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất trong cuộc đời, bởi khi đó ta vô lo vô nghĩ, trong đầu đầy ắp những ước mong và lấp lánh những niềm vui. Cứ thế, đời này nhớ về đời kia mà giữ được cái hồn cốt về cái Tết cổ truyền của mỗi gia đình và của cả dân tộc.
Tôi nhớ vu vơ từ chái bếp rạ xưa mỗi chiều khói tỏa lan trên mái, quẩn quanh chẳng chịu bay đi làm người ta cay mắt. Tôi nhớ những chiếc bánh chưng chỉ sau mười hai tháng trong năm tôi mới được ăn lại một lần. Cũng là bánh đủ gạo nếp, đỗ xanh, đủ cả thịt lợn, nhân hành như bây giờ, muốn ăn lúc nào cũng có mà sao vẫn nhớ? Những chiếc bánh bé xinh buộc lạt xâu toòng teeng vào ký ức vật sở hữu Tết cho riêng mình vẫn còn nguyên đó. Nỗi nhớ háo hức được bà, được mẹ hứa cho đi chợ Tết mà cả đêm thấp thỏm mong trời mau sáng, chỉ sợ ngủ quên. Khi bà chỉ khẽ gọi là mắt tỉnh như sáo, loẹt quẹt đôi dép lê vui sướng theo bà ra chợ. Ra chợ chỉ là ngắm đồ đạc bày bán Tết, ngắm người đi chợ mà vui, đôi lúc đứng trông đồ cho bà đi mua hàng vì chợ đông, không chen chân nổi. Cuối chợ được bà mua cho một chiếc bánh đa vừng, một con lợn đất hay đặc biệt hơn là một bộ quần áo, như thế cũng đã đủ vui đến tận Tết năm sau. Niềm vui bé nhỏ mà nhớ mãi trong đời. Lúc đó đâu đã biết nghĩ thương bà, thương mẹ chẳng có tiền mua manh áo mới nào đón Tết mà chỉ mải lo chăm chút cho cháu, cho con..
Mỗi khi dọn dẹp ban thờ sau ngày ông Công, ông Táo lên trời, tôi lại nhớ về ông nội. Hình ảnh ông cẩn thận, chỉn chu lau rửa từng đồ thờ vài chục năm trước còn đó như mới hôm qua thôi. Tôi học được tính cẩn thận, nghiêm túc của ông trong công việc dù là việc nhỏ nhất, từ mài dao đến cách sắp xếp mâm cơm, cách ngồi, cách ăn nói, đứng, đi ... Tôi nhớ cả những đêm rét buốt được ngồi luộc bánh chưng cùng ông và các anh chị em là những khoảnh khắc vui vẻ nhất trong những ngày giáp Tết.
Nhớ ông, tôi nghĩ về chiếc roi mây của ông nội vẫn còn đó, nó không còn mềm mại mà bóng màu xưa cũ, hiền lành ngủ quên trên mái nhà. Tôi chưa một lần nào phải nếm mùi roi, chỉ nghe các cô, các chú kể lại mà sợ uy quyền của nó. Hóa ra nhiều thứ chỉ cần có nó làm biểu tượng đã đủ răn đe, nhắc nhở ta biết phân biệt đúng sai mà hành xử cho phải phép.
Ngoài kia, hoa đào, hoa mai đang chờ bung nụ biếc, quất đang vàng tươi dần lên quả chào đón một mùa xuân mới. Những ngày này sương giá, rét buốt tràn ngập không gian. Khăn áo dày vẫn không ngăn nổi băng giá ngoài kia. Điều đó nhắc ta rằng mùa đông vẫn còn đang ngự trị trần gian. Thiên nhiên sắp xếp một mùa đông cằn khô, lạnh lẽo bên cạnh mùa xuân ấm áp, căng tràn sức sống mãnh liệt đâu phải vô tình. Mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất trong năm, là mùa để cây cối trưởng thành, thích nghi và tích tụ nhựa sống, chờ xuân tới, để dòng nhựa chảy tràn trề hồi sinh sức sống. Tôi nghe thoảng trong tiếng lá bàng đỏ rụng cuối mùa đông hơi thở mùa xuân trong tiếng cựa mình tí tách nứt vỏ của cây cối đâm chồi nảy lộc.
Cuối đông, những ngày giáp Tết là lúc lòng người lắng lại để nhớ về quá khứ mà tri ân ông bà tiên tổ, để dọn lại lòng mình, bỏ lại sau lưng những nỗi âu lo, phiền muộn, đem theo những ký ức trong trẻo vui tươi dâng đón mùa xuân mới, để mỗi mùa xuân còn đọng mãi trong ký ức của con người./.
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0