Cha tôi – thế hệ Điện Biên

Trải qua các cuộc chiến tranh giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đất nước ta đã sản sinh ra những thế hệ thanh niên đại diện cho mỗi giai đoạn lịch sử của đất nước. Như thế hệ làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu"; thế hệ một thời hoa đỏ 'xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước'; thế hệ 'sống bám đá đánh giặc, chết hóa đá bất tử' trong chiến tranh bảo vệ biên giới...

Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ câu chuyện của Trần Minh kể về người cha của anh - thế hệ Điện Biên năm xưa.

"Cha tôi thuộc thế hệ đã góp máu xương vào chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ. Đó là thế hệ sinh ra và lớn lên dưới ách đô hộ của chế độ thực dân. Họ có lòng tự trọng dân tộc, đau xót và đồng cảm khi thấy đồng bào mình bị bóc lột, áp bức. Họ tự nguyện thoát ly gia đình đi theo cách mạng, đi theo lời kêu gọi thiêng liêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh: "Không có gì quý hơn độc lập tự do", cùng lời thề "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".

Một bộ phận không nhỏ thế hệ làm nên chiến thắng Điện Biên là lớp cán bộ tiền khởi nghĩa, họ là những "công thần" của chế độ nhưng không mảy may vướng vào thứ chủ nghĩa công thần.

Ngày đó, những người như cha tôi sống trong sáng, sống có lý tưởng, làm gì biết đến tham ô, tham nhũng; làm gì biết đến tha hóa, đồi bại; làm gì biết luồn cúi, nịnh bợ, ô dù để vụ lợi  cá nhân... Đó là đánh giá của thế hệ hôm nay khi nhìn về thế hệ chống Pháp như cha tôi. Khẳng khái là đặc trưng tính cách của cha tôi cũng như một số  bạn bè cùng thế hệ của ông.

Hàng dài xe đạp thồ trên đường ra chiến dịch Điện Biên Phủ. Ảnh tư liệu: TTXVN

Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, cha tôi là thanh niên xung phong có nhiệm vụ vận chuyển lương thực, đạn dược, quân yếu phẩm cung cấp cho mặt trận. Cũng như tuyến đường Trường Sơn huyền thoại sau này, tuyến đường vận chuyển lên mặt trận Điện Biên, càng tới gần tuyến lửa càng bị giặc Pháp ném bom đánh phá dữ dội, nhằm chặn đường tiếp viện của quân và dân ta. Trong một lần vận chuyển hàng hóa lên mặt trận, cha tôi không may bị thương, nhưng vết thương không phải do bom đạn giặc gây ra mà do cha tôi bị thụt lầy, khiến một thanh tre xuyên vào bắp chân. Vết thương khá nặng, bị nhiễm trùng, khiến ông sau đó phải đi điều trị.

Lúc khỏi bệnh, cha tôi được điều sang Công an Liên khu I công tác. Tại đây, ông được cấp trên phân công làm nhiệm vụ bí mật, thầm lặng làm kinh tế cho Chính phủ cách mạng và phá hoại kinh tế địch... Hoàn thành nhiệm vụ, theo nguyện vọng cá nhân, cha tôi được điều sang làm việc tại Ty Thương nghiệp Hà Nội cho đến lúc nghỉ hưu.

Một lần, khi còn công tác trong ngành thương nghiệp, ông nhận được giấy mời của cơ quan thương binh xã hội gửi về địa chỉ gia đình, mời ông lên làm chế độ thương binh. Ngày ấy, Nhà nước chưa có chính sách cho thanh niên xung phong như bây giờ. Việc được mời lên làm chế độ thương binh làm ông bất ngờ. Cha tôi tự nhủ với bản thân chắc có sự nhầm lẫn nào đó, vì ông chỉ là thanh niên xung phong, mặc dù vết thương xảy ra trong khi làm nhiệm vụ phục vụ chiến đấu, nhưng do không phải là bộ đội chính quy nên ông từ chối không làm chế độ thương binh.

Sau này, khi báo đài đưa tin một số vụ tiêu cực phanh phui các đường dây làm giấy chứng nhận thương binh giả, nhìn vết sẹo to tướng ở chân cha, chúng tôi lại trách ông quá khẳng khái, cha tôi chỉ mỉm cười im lặng.

Sự khảng khái khiến ông còn chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí còn bị ghét. Trong thời gian đương chức, ông làm ở bộ phận thanh tra, nhưng liêm khiết, không lợi dụng công việc để trục lợi. Song do quá thẳng thắn, làm mất lòng cấp trên nên mỗi đợt cơ quan phân đất, phân nhà, ông đều không có tên. Đến khi nghỉ hưu, tham gia công tác tại địa phương, ông cũng luôn nói thẳng, nói thật; đấu tranh với những sai phạm, thiếu sót của lãnh đạo phường. Khi lãnh đạo phường không sửa chữa, ông xin thôi mọi công tác để đỡ phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt.

Cha của tác giả Trần Minh (hàng trên bên phải) cùng đồng đội trong đơn vị thanh niên xung phong. Ảnh: NVCC

Cha tôi đã khuất bóng. Thế hệ Điện Biên như cha tôi chắc cũng không còn nhiều nữa. Nếu còn thì cũng đều ngoài tuổi chín mươi.

Kỷ niệm 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, lật giở những kỷ vật của người cha kính yêu được bọc gói kĩ trong tủ, trong đó có tờ giấy chứng nhận và tấm huy hiệu Thanh niên xung phong tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ, tôi nhớ lại hình ảnh thân thương về người cha của mình. Thế hệ của cha tôi mãi mãi là tấm gương sáng ngời về đạo đức, nhân cách, đặc biệt là sự khẳng khái, trong bất cứ việc gì cũng đặt lòng tự trọng cá nhân lên trên hết. Điều đó đáng để các thế hệ tiếp theo phải trân trọng và noi theo./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Bỗng một sớm mai thức giấc, hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở. Hương hoa chực chờ cánh cửa vừa hé là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư mang chớm hạ khẽ khàng...

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Chiều mưa, hương ngọc lan bên hiên nhà cứ lặng thầm quyến rũ. Bản nhạc Trịnh văng vẳng đâu đây cùng tiếng mưa "nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...".

Hoa lưu ly (forget me not) - một loài hoa tím nhỏ thủy chung, suốt đời ôm thương nhớ về mối tình vô vọng. Loài hoa tím ấy như tượng trưng cho một cuộc tình tàn phai rồi hồi sinh, hồi sinh rồi lại phai tàn từ kiếp này qua kiếp khác mặc cho trong đời ai nhớ ai quên.

Dường như hầu hết ở các làng quê Việt bây giờ, cùng với những thiết chế văn hóa được xây dựng khang trang, phục vụ đời sống văn hóa tinh thần của người dân, thì cổng làng gắn với tên làng đã tạo nên nét riêng dáng dấp của một làng lưu dấu trong tâm khảm mỗi người. Những tên gọi của làng thường hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa nhân văn sâu xa, mang cả ước vọng khát khao của cha ông một thuở lập làng với sự bình an, ấm no đầy đủ. Vì thế, danh xưng những tên làng cứ lưu mãi qua từng thế hệ…

Hà Nội đón tôi đương vào khoảnh khắc giao mùa. Gánh hoa loa kèn trắng tinh khôi tỏa mùi hương dịu nhẹ giao hòa trong làn gió nhè nhẹ khiến tâm hồn đa cảm thêm khắc khoải giao cảm với đời, để mênh mang thương nhớ hương vị cà phê Giảng - thức uống trở thành một phần thân thương, một phần văn hóa của Hà Nội phố.