Điểm tựa bình an
Ai đã từng nhìn thấy người thân ở giường bệnh. Ai đã từng đau đớn cùng với người thân khi họ mang trong người căn bệnh trầm kha. Nhưng cái đau đó chỉ là đau lòng, dầu cho xé lòng xé dạ thì cũng chỉ là đau lòng. Còn người bệnh mới là người phải chịu bao nhiêu nỗi đau đớn trực tiếp, cảm giác của họ như thế nào thì chỉ có chính người nằm trên giường bệnh mới hiểu rõ nhất. Họ có thể vừa đau cả về thể xác khi phải đấu tranh với bệnh tật và vừa phải gồng mình giằng xé trong nội tâm. Tất cả những điều đó chỉ có họ là rõ nhất.
Vậy nên, không thể so sánh ai đau nhiều hơn, ai tổn thương nhiều hơn được. Mỗi người là một câu chuyện, thì mỗi người cũng có một lựa chọn và cách sống phù hợp với lựa chọn của mình. Con không thể quyết định thay ba, cháu không thể quyết định thay ông. Con chỉ có thể làm tốt nhất những gì thuộc vai trò của con, cháu chỉ có thể đóng vai trò tốt nhất của người cháu. Còn việc kiên trì chiến đấu với căn bệnh, uống thuốc, đi viện hay muốn ở nhà vào những ngày cuối cùng lại là quyết định của chính người bệnh.
Đã có lúc, trong giai đoạn khó khăn nghẹt thở khi lần lượt biết tin ba rồi đến ngoại đã vào giai đoạn cuối của bệnh K, tôi và mẹ đã lựa chọn tươi cười. Chúng tôi muốn đóng vai trò rằng chúng tôi ổn để có thể đồng hành cùng ba, cùng ông ngoại vượt qua bệnh tật. Nhưng có rất nhiều lần tôi bắt gặp ba và ông luôn tươi cười để động viên ngược lại chúng tôi. Có ai nghĩ được rằng ba và ngoại đang đau đấy nhưng vẫn gác qua một bên để lo nghĩ cho những người còn lại. Họ vững vàng để suy tính, dặn dò, vun vén chu toàn từng phần việc còn dở dang. Họ ân cần dặn dò nhắn gửi cho từng người thân. Tôi cứ nghĩ tôi đang làm chỗ dựa cho họ, nhưng thật ra mỗi lần còn được ngồi nói chuyện với ba và ông là những lần củng cố cho tôi lòng tin là tôi vẫn luôn còn có bờ vai vững chắc của người thân để tựa vào. Những lúc ấy, tôi chưa cảm thấy mình đang đau khổ.
Tôi đã nghĩ rằng tôi mãi mãi có thể ổn. Tôi phải ổn để còn làm bờ vai vững chắc cho mẹ sau khi ba, rồi ngoại ra đi. Vậy nhưng, đã có nhiều lúc tôi hoàn toàn suy sụp, tôi xấu hổ với bản thân khi mình quá yếu đuối. Tôi hổ thẹn khi nhớ đến lời hứa với ngoại rằng tôi sẽ luôn luôn chăm sóc tốt cho con gái của ngoại, là mẹ của mình. Ngược lại, chính sự mạnh mẽ vững vàng của mẹ, lại là chỗ dựa cho tôi vượt qua giai đoạn chông chênh. Lúc này đây, nhìn mẹ tỏ ra ổn tôi lại cảm thấy đau khổ vì sự bất lực và yếu đuối của bản thân mình.
Có rất nhiều đêm tôi nằm mơ và dằn vặt, nếu lúc ấy tôi kiên trì đưa ba đi viện. Nếu lúc ấy tôi kiên trì đưa ngoại đi viện thì sẽ như thế nào? Ba có thể ở lại với chúng tôi thêm một tuần trăng không? Ngoại có thể bước lên con đường mây trắng ít đau đớn hơn không?
Dẫu biết rằng, nhân duyên tùy ý đến đi chẳng thể cưỡng cầu. Nhưng chữ giá như cứ quẩn quanh chẳng dứt. Có lẽ vì tôi vẫn muốn được vững vàng như ba và ngoại đã từng. Tôi muốn được là bờ vai vững chãi cho mẹ yên tâm. Nhưng mẹ đủ sáng suốt mà chỉ ra cho tôi thấy, mong muốn gánh vác thay phần ba và ngoại chỉ là một suy nghĩ của bản thân tôi. Mẹ hay nhắc về hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời của mẹ. Họ luôn gánh phần thiệt thòi để mang đến nụ cười và hạnh phúc cho những thành viên còn lại. Nhưng mẹ không muốn tôi học theo cách ấy. Mẹ mong tôi sống thật cân bằng. Tôi sống tốt đã là một cam kết vững vàng trao tặng mẹ điểm tựa bình an.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0