Quà tặng thầy cô

Không biết từ bao giờ, ngày 20/11 hằng năm lại trở thành ngày 'đau đầu' vì quà tặng. Là ngày mà phụ huynh và học sinh trăn trở với câu hỏi: 'Sẽ tặng quà gì cho thầy cô?'

Ngày 20/11 đã trở thành ngày truyền thống của ngành Giáo dục Việt Nam và gắn liền với truyền thống tôn sư trọng đạo của đất nước ta. Vào ngày này, xã hội và các thế hệ học trò thể hiện sự tri ân với "những người đưa đò thầm lặng". Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 cũng là dịp để ngành giáo dục nhìn lại, đánh giá hiệu quả các hoạt động giáo dục và tìm tòi cải tiến phương pháp dạy và học.

Thế nhưng không biết tự bao giờ, ngày 20/11 hằng năm lại trở thành ngày “đau đầu” vì quà tặng. Là ngày mà phụ huynh và học sinh trăn trở với câu hỏi: “Sẽ tặng quà gì cho thầy cô?” Cách đây vài năm, trong ngày 20/11, nhiều trường đã cấm tặng phong bì cho thầy cô mà chỉ được tặng quà, song lại khiến nhiều phụ huynh không biết tặng quà gì cho phù hợp. Nếu tặng những thứ thầy cô không thích, không sử dụng được thì lãng phí, còn tặng thứ đắt tiền thì điều kiện tài chính lại không cho phép.

Thuở xưa, cứ đến dịp 20/11, học sinh thời đó lại háo hức ra vườn hái hoa, bó thành từng bó nhỏ. Món quà tặng thầy cô chỉ có những bông hoa như thế, cùng những quyển vở, cây bút, tấm thiệp tự làm. Thầy trò râm ran trò chuyện, uống nước chè, ăn kẹo lạc, ôn lại những kỷ niệm dưới mái trường, tình cảm thầy trò vô cùng ấm áp, thân thương. Ngày nay, cứ đến ngày 20/11, quà tặng các thầy cô cứ chất đầy ghế trước bàn sau, thậm chí có thầy cô phải mang bớt quà nhờ bạn bè dùng hộ vì nhiều quá. Quà nhiều thế, mà sao tình cảm cứ thấy vơi đi không ít sau những hộp quà điểm danh. Không phải tự nhiên mà những thế hệ 5x, 6x, 7x và một phần 8x khi nhắc đến tình thầy trò luôn dành một tình cảm trân trọng. Thời đó, đất nước còn nhiều khó khăn nhưng tình thầy trò vô cùng cao quý. Có lẽ, bởi vì họ vô cùng may mắn khi có những người cha, người mẹ thứ hai ở trường.

Hiện nay ở các trường tư, phụ huynh đều không phải đôn đáo lo quà cáp tặng thầy cô như khi con học ở trường công, bởi nhà trường quy định không tặng quà thầy cô giáo dưới bất kỳ hình thức nào. Và những ngày lễ của thầy cô hay những dịp như 8/3, 20/10, các con sẽ tự làm bưu thiếp hoặc có những hoạt động ý nghĩa để chúc mừng các cô. Quà tặng thầy cô đâu cứ nhất thiết phải là tiền bạc, là vật chất. Những món quà tinh thần rất có ý nghĩa, đáng trân trọng và đúng nghĩa tri ân./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?