Quà tặng thầy cô

Không biết từ bao giờ, ngày 20/11 hằng năm lại trở thành ngày 'đau đầu' vì quà tặng. Là ngày mà phụ huynh và học sinh trăn trở với câu hỏi: 'Sẽ tặng quà gì cho thầy cô?'

Ngày 20/11 đã trở thành ngày truyền thống của ngành Giáo dục Việt Nam và gắn liền với truyền thống tôn sư trọng đạo của đất nước ta. Vào ngày này, xã hội và các thế hệ học trò thể hiện sự tri ân với "những người đưa đò thầm lặng". Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 cũng là dịp để ngành giáo dục nhìn lại, đánh giá hiệu quả các hoạt động giáo dục và tìm tòi cải tiến phương pháp dạy và học.

Thế nhưng không biết tự bao giờ, ngày 20/11 hằng năm lại trở thành ngày “đau đầu” vì quà tặng. Là ngày mà phụ huynh và học sinh trăn trở với câu hỏi: “Sẽ tặng quà gì cho thầy cô?” Cách đây vài năm, trong ngày 20/11, nhiều trường đã cấm tặng phong bì cho thầy cô mà chỉ được tặng quà, song lại khiến nhiều phụ huynh không biết tặng quà gì cho phù hợp. Nếu tặng những thứ thầy cô không thích, không sử dụng được thì lãng phí, còn tặng thứ đắt tiền thì điều kiện tài chính lại không cho phép.

Thuở xưa, cứ đến dịp 20/11, học sinh thời đó lại háo hức ra vườn hái hoa, bó thành từng bó nhỏ. Món quà tặng thầy cô chỉ có những bông hoa như thế, cùng những quyển vở, cây bút, tấm thiệp tự làm. Thầy trò râm ran trò chuyện, uống nước chè, ăn kẹo lạc, ôn lại những kỷ niệm dưới mái trường, tình cảm thầy trò vô cùng ấm áp, thân thương. Ngày nay, cứ đến ngày 20/11, quà tặng các thầy cô cứ chất đầy ghế trước bàn sau, thậm chí có thầy cô phải mang bớt quà nhờ bạn bè dùng hộ vì nhiều quá. Quà nhiều thế, mà sao tình cảm cứ thấy vơi đi không ít sau những hộp quà điểm danh. Không phải tự nhiên mà những thế hệ 5x, 6x, 7x và một phần 8x khi nhắc đến tình thầy trò luôn dành một tình cảm trân trọng. Thời đó, đất nước còn nhiều khó khăn nhưng tình thầy trò vô cùng cao quý. Có lẽ, bởi vì họ vô cùng may mắn khi có những người cha, người mẹ thứ hai ở trường.

Hiện nay ở các trường tư, phụ huynh đều không phải đôn đáo lo quà cáp tặng thầy cô như khi con học ở trường công, bởi nhà trường quy định không tặng quà thầy cô giáo dưới bất kỳ hình thức nào. Và những ngày lễ của thầy cô hay những dịp như 8/3, 20/10, các con sẽ tự làm bưu thiếp hoặc có những hoạt động ý nghĩa để chúc mừng các cô. Quà tặng thầy cô đâu cứ nhất thiết phải là tiền bạc, là vật chất. Những món quà tinh thần rất có ý nghĩa, đáng trân trọng và đúng nghĩa tri ân./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.

Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.

Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.

Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.

Có người thích ngắm hoàng hôn, những lúc ấy cô thấy hồn mình thật tĩnh lặng. Như rặng núi sau hè nhẹ nhàng chìm vào đêm tối, lối mòn nào bước chân cũng dần xa. Cô hay nhẩn nha, thật ra là không biết làm gì hơn, nhìn mông lung theo ánh nắng buông lơi qua thềm. Mặt trời lặn dần, bâng khuâng ngày khép lại. Ngày mai là một ngày mới, thì thôi đừng nhìn lại, thôi đừng nhớ chuyện đã qua.

Phố lúc nào cũng hối hả. Người vội vã đi làm cho kịp giờ. Người tất bật đón con lúc tan ca. Người chớp nhoáng bán mua. Người gấp gáp giao hàng. Đường tuy rộng mà chật chội, đông đúc. Nắng nóng, khói bụi, kẹt xe, ngập nước… liệu ra phố có gì vui?