Mái tóc ba tôi
Ngày bé xíu, tôi được ba địu trên vai đến trường mẫu giáo. Tóc ba xanh đen. Tôi cứ thắc mắc hoài: "Sao tóc ba dày mà đen quá. Tóc con lại màu nâu và thưa?".
Ba nói tóc màu như tôi mới đẹp. Thưa nhẹ như làn mây và màu nâu của ruộng đất quê mình. Tôi khúc khích cười, hai bàn tay nhỏ xíu mân mê mái tóc của ba.
Lớn hơn chút xíu, mỗi trưa về, tôi lại ngồi nhổ tóc sâu cho ba dưới gốc thông già. Nắng tinh nghịch xuyên qua tán cây, nhảy nhót trên bàn tay tôi, trên mái đầu ba. Nắng soi cho tôi thấy những cọng tóc sâu của ba. Chân tóc hơi phai màu đen và đuôi tóc thì không còn thẳng như trước. Ba cười hiền và nháy mắt: "Con thấy nhiều nhà khoa học - tóc họ xoăn xoăn chứ. Ba cũng là nhà khoa học ấy. Nhà khoa học làm ra hạt gạo".
Khi đến tuổi tập tành ra đồng để làm việc đồng áng như bao tụi nhỏ khác trong làng, tôi hay theo gót ba đi ra ruộng - nhổ cỏ lạc mùa hay cấy lúa chiêm. Hai ba con trên đồng, nhấp nhô hai màu nón. Tôi được ba sắm cho chiếc nón mới tinh, trắng phau, có chiếc quai nón hồng duyên dáng. Còn ba tôi đội chiếc nón mê màu nâu của lá thông khô, mất chóp nón và sờn lá cọ. Mưa nắng chạm vào tóc ba. Nắng nhuộm màu phai vàng. Mưa gội đi màu xanh đen.
Ngày tôi ôn thi đại học, ba gánh vác hết công việc đồng áng, chẳng cho tôi làm cùng. Chỉ biết nhắc ba mang nón đi đội kẻo trời chợt nắng chợt mưa. Trưa làm đồng về ba cũng chẳng cho tôi nhổ tóc sâu cho ba. Ba kêu: "Ba có già nhanh vậy đâu mà lắm tóc sâu đến mức ngày nào con cũng nhổ". Rồi bắt tôi chợp mắt, dù chốc lát, trước buổi chiều đến trường ôn thi.
Ngày tôi khoác ba lô lên Thủ đô nhập học. Tôi ôm ba chặt chẳng muốn rời. Quàng tay ôm cổ ba giữa trời thu heo may quê mình. Lưu luyến mùi hương mà âu yếm nhìn màu tóc ba. Chợt giật mình thảng thốt: "Mái tóc ba đã điểm bao sợi trắng tự lúc nào". Ba xoa mái tóc đen dài và lau nhẹ giọt nước mắt của tôi, trìu mến nói: "Tóc trắng trông sẽ thêm phần phúc hậu mà con gái!".
Tóc ba bạc màu cho mái tóc tôi xanh. Nhưng tình ba con muôn nắng muôn mưa mãi chẳng phai màu.
Có một người nhận ra thu về khi khứu giác đọng mùi khói đồng chiều ai đốt. Khói thả rơi lãng đãng đủ làm cho cô nhớ về những ngày tháng Mười khắc thêm sâu. Mùa thu bao giờ cũng dịu dàng như vậy! Thu đến rất nhanh và đi thoáng mau.
Xa nhà nhiều năm, bay nhảy chốn lạ, đến khi tay ba lạnh ngắt, còn chân mẹ cũng khuỵu cong, tôi mới nhận ra mình đã để mẹ cha mòn mỏi đợi trong những cơn bão tự nhiên và cả cơn bão lòng đắng chát.
Trong những ngày qua, Hà Nội và nhiều tỉnh thành ở miền Bắc phải gồng mình chống chịu với bão lũ, ngập lụt, sạt lở. Bão lũ có thể cuốn phăng mọi thứ nhưng không thể cuốn đi tình yêu thương, sự kiên định và lòng quả cảm.
Cơn bão số 3 vừa đi qua thì lũ lụt tràn về. Hà Nội và các tỉnh miền Bắc lại tiếp tục căng mình chịu lũ lụt, ngập úng và sạt lở. Trong thiên tai tiếp nối thiên tai, mọi người phải học cách thích nghi để chủ động ứng phó, để sát cánh bên nhau, chia sẻ, hỗ trợ nhau cùng vượt qua bão lũ.
Cuộc đời con người như một hành trình dài, đôi khi bình yên như mặt biển tĩnh lặng, đôi khi lại dậy sóng như những cơn bão đến bất chợt.
Người ta vẫn thường nói trước khi cơn bão ập đến bầu trời rất bình yên. Phải chăng đất trời đang phiêu du trước khi giông bão đến. Tựa như lòng người, khi biết trước nhưng cơn cuồng phong chắc chắn phải xảy ra thì lòng ta cũng nhẹ bẫng đến lạ kỳ.
0