Cánh phượng ngày cũ
Mười mấy năm về trước có cô bé học trò nhặt từng cánh phượng để ép vào trang lưu bút. Cậu bạn thấy thương tình, vin cành bẻ chùm phượng đẹp nhất có nhiều cánh hoa loang lổ màu. Chẳng may thầy hiệu trưởng bắt gặp phạt cả hai đứng dưới gốc phượng một giờ.
Những ánh mắt chọc ghẹo của bạn bè không làm cô bé ngượng bằng hơi thở gần sát bên của cậu bạn. Rồi cũng nhờ hình phạt của thầy mà hai đứa thân nhau hơn, có một cái gì vừa chớm dậy mà cô bé không cắt nghĩa ra. Sau này khi đã xa nhau rồi, cô mới biết đó là thứ tình yêu trong trẻo tuổi học trò.
Ngày cuối cùng gặp nhau trước kỳ thi quan trọng của cuộc đời, mấy bạn nam nghịch ngợm kéo tà áo dài của phái nữ ra ký đầy. Có bạn nữ tiếc tà áo tinh khôi không cho ký lên, trong đó có cô bé nọ.

Sau này khi không còn gặp nhau nữa, cô bé tiếc hoài sao hồi đó không để các bạn ký lên? Tuổi học trò nhất quỷ nhì ma chỉ đi qua một lần trong đời, không như mùa phượng năm nào cũng ghé về thăm đều đặn.
Cô bé đánh rơi tuổi học trò vào trang lưu bút, tất tả ôn thi để thực hiện ước mơ mười mấy năm đèn sách. Khi đã ngồi trên ghế giảng đường, cô chỉ ước ao được một ngày mặc tà áo trắng tinh khôi ngồi ngay dãy ghế cạnh khung cửa sổ quen thuộc, và bên tai ồn ào tiếng giỡn đùa của lũ bạn nghịch ngợm mà hồi xưa cô thường khó chịu vì không tập trung học bài được. Nhưng chẳng bao giờ điều ước đó thành hiện thực. Nó chỉ thành thực trong những giấc mơ…
Năm tháng trôi đi nhanh hơn tiếng thở dài. Cô bé ngày nào giờ đã qua nửa đời người, nhặt cánh phượng vỹ ép vào trang vở, nghe kỷ niệm năm nào bung nở trong tim. Đôi lần tự hỏi lũ bạn ngày xưa giờ ở nơi đâu, chắc hẳn đã lập gia đình có con cái rồi.

Kể từ hồi tốt nghiệp tới giờ mất liên lạc, muốn họp lớp ôn lại thời xưa cũng không còn cơ hội. Mới biết chẳng tuổi nào đẹp bằng tuổi học trò cũng như chẳng tình nào đẹp bằng tình bè bạn. Người xưa giờ ở phương nào, giờ chỉ còn đôi dòng chữ trong trang lưu bút. Mà cũng lạ, cánh phượng loang màu ngày ấy qua bao nhiêu năm vẫn giữ được sắc tươi như mới ép ngày hôm qua. Hay tại tình thấm đẫm trong đó nên nó cứ tươi hoài chẳng biết.
Có một người khi nghe một câu nói giản đơn của nhân vật trong phim "Đi đến nơi có gió" bỗng nhận ra rằng an tĩnh sẽ chữa lành tâm hồn…
Như có một sợi dây kết nối nào đó giữa những người chung dòng máu với nhau, có một người em gái luôn tin anh Hai đang ở bên cạnh mình bằng cách này hay cách khác. Anh ở trong tâm trí cô, dùng sức mạnh vô hình bảo vệ cô em gái nhỏ.
Có một người, cũng như bao người mẹ khác, luôn khao khát một mái ấm bình yên cho các con mình. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như ta mong muốn.
Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.
Có những điều trong đời, dù muốn hay không, người ta vẫn bị đặt trong một chiếc khung vô hình. Chiếc khung ấy mang tên định kiến. Định kiến giống như một tấm gương mờ, phản chiếu những hình ảnh lệch lạc và bóp méo mọi điều vốn dĩ thật giản đơn.
Phụ nữ hiện đại có rất nhiều mối quan tâm. Khi còn trẻ, họ tràn đầy nhiệt huyết, mục tiêu phấn đấu cho công danh sự nghiệp. Nhưng khi đã lập gia đình rồi, những lo toan đã ít nhiều chi phối họ, khiến họ luôn trăn trở làm sao để lựa chọn giữa sự nghiệp và gia đình?
0