Cánh phượng ngày cũ

Có một người từng ép những cánh phượng vào trang vở học trò. Cái màu đỏ rực rỡ khi khô rồi vẫn còn nguyên vẹn. Màu phượng đỏ mỗi mùa luôn bền bỉ như thế, để những kỷ niệm thân thương của những tháng năm học trò cứ theo ta mãi không bao giờ mờ phai.

Mười mấy năm về trước có cô bé học trò nhặt từng cánh phượng để ép vào trang lưu bút. Cậu bạn thấy thương tình, vin cành bẻ chùm phượng đẹp nhất có nhiều cánh hoa loang lổ màu. Chẳng may thầy hiệu trưởng bắt gặp phạt cả hai đứng dưới gốc phượng một giờ.

Những ánh mắt chọc ghẹo của bạn bè không làm cô bé ngượng bằng hơi thở gần sát bên của cậu bạn. Rồi cũng nhờ hình phạt của thầy mà hai đứa thân nhau hơn, có một cái gì vừa chớm dậy mà cô bé không cắt nghĩa ra. Sau này khi đã xa nhau rồi, cô mới biết đó là thứ tình yêu trong trẻo tuổi học trò.

Ngày cuối cùng gặp nhau trước kỳ thi quan trọng của cuộc đời, mấy bạn nam nghịch ngợm kéo tà áo dài của phái nữ ra ký đầy. Có bạn nữ tiếc tà áo tinh khôi không cho ký lên, trong đó có cô bé nọ.

Ảnh minh họa: vietnamnet.vn.

Sau này khi không còn gặp nhau nữa, cô bé tiếc hoài sao hồi đó không để các bạn ký lên? Tuổi học trò nhất quỷ nhì ma chỉ đi qua một lần trong đời, không như mùa phượng năm nào cũng ghé về thăm đều đặn.

Cô bé đánh rơi tuổi học trò vào trang lưu bút, tất tả ôn thi để thực hiện ước mơ mười mấy năm đèn sách. Khi đã ngồi trên ghế giảng đường, cô chỉ ước ao được một ngày mặc tà áo trắng tinh khôi ngồi ngay dãy ghế cạnh khung cửa sổ quen thuộc, và bên tai ồn ào tiếng giỡn đùa của lũ bạn nghịch ngợm mà hồi xưa cô thường khó chịu vì không tập trung học bài được. Nhưng chẳng bao giờ điều ước đó thành hiện thực. Nó chỉ thành thực trong những giấc mơ…

Năm tháng trôi đi nhanh hơn tiếng thở dài. Cô bé ngày nào giờ đã qua nửa đời người, nhặt cánh phượng vỹ ép vào trang vở, nghe kỷ niệm năm nào bung nở trong tim. Đôi lần tự hỏi lũ bạn ngày xưa giờ ở nơi đâu, chắc hẳn đã lập gia đình có con cái rồi.

Ảnh minh họa: Phụ nữ online.

Kể từ hồi tốt nghiệp tới giờ mất liên lạc, muốn họp lớp ôn lại thời xưa cũng không còn cơ hội. Mới biết chẳng tuổi nào đẹp bằng tuổi học trò cũng như chẳng tình nào đẹp bằng tình bè bạn. Người xưa giờ ở phương nào, giờ chỉ còn đôi dòng chữ trong trang lưu bút. Mà cũng lạ, cánh phượng loang màu ngày ấy qua bao nhiêu năm vẫn giữ được sắc tươi như mới ép ngày hôm qua. Hay tại tình thấm đẫm trong đó nên nó cứ tươi hoài chẳng biết.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?