Sống ở nhà mặt phố

Đánh thức ngày mới là thanh âm của cuộc sống trên các đường phố và trong mỗi ngôi nhà. Những căn nhà trên phố hàng trăm năm vẫn hàng ngày được sử dụng mặt tiền để kinh doanh, sinh sống.
Giá trị cao, dễ buôn bán, giao dịch, những ngôi nhà mặt phố luôn là kế sinh nhai của hầu hết người hàng phố.

Người hàng phố có nhanh nhạy nhưng cũng điềm đạm, chậm rãi; bận rộn và cũng nhàn nhã. Nhà mặt phố chứa đựng nhiều tính cách riêng cho phố cổ.
Anh Trần Hoài Nam, một người dân sinh sống ở Thuốc Bắc (quận Hoàn Kiếm), sở hữu căn nhà 100 m2 với mặt tiền hơn 4m là một khoảng không gian lý tưởng của khu phố cổ Hà Nội để ở và kinh doanh, buôn bán.
So với nhiều căn nhà khác cùng phố Thuốc Bắc, nhà anh Nam có nhiều ưu điểm bởi vuông vắn và diện tích rộng, nhưng với anh, căn nhà chủ yếu được trang hoàng để trưng bày, để chơi. Anh săn sóc cho không gian này mỗi ngày bằng sự rảnh rỗi và dành không gian này cho những buổi uống cà phê ngắm phố, hoặc đón tiếp bạn bè.

Những người hàng phố khi rảnh, vẫn thường sang uống trà. Người ta thích một khoảng xanh tươi yên ả giữa khu phố bán buôn sầm uất.
Mỗi căn nhà mặt phố đều có những đặc điểm riêng. Ngoài kinh doanh thì nó còn là phần hồn cho khu phố cổ, cho những con người hàng phố, chỉ để chơi theo cách riêng của họ.
Quyên Phan
Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.
Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.
Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.
Tháng Ba về, khi thời tiết ở Hà Nội dần trở nên ấm áp hơn, có người thường ra phố, tìm mua ít quả nhót từ gánh hàng của các chị bán rong trên phố. Dẫu không thích ăn chua nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy quả nhót chín ứng đỏ như đôi má trẻ thơ khi gió xuân tràn về, lòng cô không khỏi nôn nao nỗi nhớ quê hương.
Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.
Hà Nội tháng Ba, những ngày giao mùa khi trời còn vương chút se lạnh nhưng đã bắt đầu lẫn trong đó cái ấm áp dịu dàng của mùa xuân. Trong không gian ấy, có một loài hoa không thơm nhưng lại khiến lòng người xao xuyến, khiến ai từng gặp cũng phải dừng chân ngước nhìn - đó là hoa gạo.
0